– Đó là… Thần Hư Thần Quốc Vô Ngân Thần Sơn!
– Thật sự là Vô Ngân Thần Sơn, quá phô trương!
Võ giả ở các nơi nhìn qua và sợ hãi thán phục.
Bọn họ biết Thần Hư Thần Quốc sử dụng Vô Ngân Thần Sơn đến là có ý thị uy, trong Tu La Lộ có sự vêệc trọng đại thì Thần Hư Thần Quốc cùng Tề Thiên Thần Quốc hai phe không ai muốn thua khí thế của mình! Bọn họ vào trong thí luyện cuối cùng sẽ liều ngươi sống ta chết.
– Vô Ngân Thần Sơn?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, Mộ Linh Nguyệt bên cạnh nói:
– Vô Ngân Thần Sơn nghe nói là một kiện Thiên Tôn Linh Bảo cực hạn, thậm chí trải qua trăm triệu năm tế luyện, nó có thể vượt qua giới hạn Thiên Tôn Linh Bảo, trở thành Chân Thần Linh Bảo! Kiện bảo vật này biến hóa ngàn vạn, là thành lũy công phòng nhất thể, cũng là linh bảo trân quý nhất trong tay Thần Hư Hồn Đế.
– Thần Hư Hồn Đế…
Lâm Minh trầm ngâm, người này chính là cừu địch sinh tử của Thần Miểu Thiên Tôn.
– Qua trăm triệu năm sẽ tấn chức thành Chân Thần Linh Bảo, đây không phải là còn mạnh hơn cả Hỗn Nguyên Thiên Cung của Lâm ca sao?
Bên cạnh Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên lẩm bẩm.
Lâm Minh cười cười, nói ra:
– Thần Hư Hồn Đế dù sao cũng là Chân Thần, hắn tế luyện thì đương nhiên phải là Thiên Tôn Linh Bảo cực hạn trở nên… Mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn chỉ thiếu một phần số mệnh, nếu như năm đó hắn không phát sinh vấn đề, trở thành Chân Thần chỉ sợ là chuyện sớm muộn.
Lâm Minh nói như vậy, Tiểu Ma Tiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng cười hì hì, nói ra:
– Một trăm triệu niên tế luyện thành Chân Thần Linh Bảo? Hắn có thời gian đủ lâu như vậy sao, đến lúc đó cái gì Vô Ngân Thần Sơn do ai tế luyện cũng không chừng, ngươi nói đúng không? Lâm ca…
Tiểu Ma Tiên nói dí dỏm, gương mặt tinh xảo tỏa sáng, nàng vừa rồi dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh, cũng may mắn là chân nguyên truyền âm, nếu như nàng nói thẳng ra, người chung quanh chỉ sợ cho rằng nàng ăn nói điên khùng, nếu như bị người Thần Hư Thần Quốc biết rõ, còn có thể đưa tới họa sát thân!
Ý của Tiểu Ma Tiên chỉ có Lâm Minh hiểu, từ ý nào đó mà nói, Thần Hư Hồn Đế xem như địch nhân của Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên tự tin, Lâm Minh có thể trong trăm triệu năm vượt qua Thần Hư Hồn Đế! Thậm chí chém giết hắn, đến lúc đó, Vô Ngân Thần Sơn không tới phiên Thần Hư Hồn Đế tế luyện, mà do Lâm Minh tế luyện.
Cho nên nàng mới dám nói như vậy.
– Bảo bối này không tệ, có thể làm thay thế cho Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Tiểu Ma Tiên lầm bầm, Lâm Minh nghe xong không biết nên khóc hay cười, bây giờ đang ở trong nội Tu La Lộ, Thần Hư Hồn Đế chẳng khác gì thần minh, người bình thường gặp đều câm như hến, hận không thể quỳ bái tồn tại chí cao, đến miệng của Tiểu Ma Tiên thì giết hắn, cướp đi bảo bối của hắn, nếu như hiện tại Thần Hư Hồn Đế biết rõ một tiểu cô nương chỉ có tu vị Thần Quân hậu kỳ đỉnh phong tính toàn muốn giết hắn đoạt bảo vật, không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào. Lúc Lâm Minh không biết nói cái gì cho phải, lúc này mặt biển sáng ngời có hào quang giáng xuống.
Hào quang năm màu như khói, sương mù mờ mịt tràn ngập, vô cùng sáng lạn xuất hiện.
Trên bầu trời đột nhiên có một đám mây đen lớn xuất hiện.
Đám mây này cũng không bình thường, trong đám mây có lôi đình lập lòe, bên trong đầy sấm sét cuồng bạo.
Những mây đen này là do thiên địa linh khí tinh thuần nhất tạo thành. Hư không bắt đầu rung chuyển vặn vẹo.
– Đây là…
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, thiên địa dị biến này hắn ẩn ẩn cảm giác được giống như xâm nhập vào trong lòng bọn họ!
– Chẳng lẽ thí luyện cuối cùng đã mở ra?
Lâm Minh rung động lẩm bẩm, Mộ Linh Nguyệt ở bên cạnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh này, trước kia nàng làm người ít xuất hiện, làm sao tới đây xem náo nhiệt chứ.
Thiên địa dị biến tiếp tục, lập tức khiến đám người kinh hô.
Lúc này không ngừng có người bay ra, bay vào trong biển rộng.
Những người này phần lớn là võ giả trẻ tuổi, mặc dù bọn họ có thực lực nhưng không có bối cảnh, càng không có danh ngạch thí luyện cuối cùng, hôm nay nhìn thấy thí luyện cuối cùng mở ra, tuy bọn họ không thể tiến vào bên trong, nhưng muốn tới gần cảm thụ, cho dù bọn họ biết rõ lối vào thí luyện cuối cùng bởi vì không gian phong bạo cực kỳ không ổn định, không cẩn thận là hài cốt không còn.