Đàm Nhất một chưởng lại ấn, cuốn Mạc Ly cùng Vân Hà vào chiến đấu.
Tam đại Hằng Hà Cảnh bá chủ liên thủ, nhưng vô dụng, Đàm Nhất như Thiên Đế vạn giới, một chưởng liền có thể trấn áp, ba đại cự đầu cũng không địch lại, chỉ có không ngừng lùi cùng trốn.
– Được rồi!
Cuồng Loạn Ma Chủ đưa tay vẫy một cái, ngưng hẳn chiến đấu, sau đó nhìn về phía lão giả nói.
– Đạo hữu xưng hô như thế nào, từ chỗ nào đến?
Lão giả cười ha ha:
– Bản tọa Đàm Phong, đến từ Đông Xương.
Đông Xương?
Đây là tinh vực nào hoặc là tinh thể nào?
Nhiều Ma Chủ nhìn lẫn nhau, có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy mờ mịt.
– Đàm đạo hữu, mấy đệ tử của ngươi có thể vào, thế nhưng, trong di tích có chí ít lực lượng của cấp bậc Huyền Ma, nếu chúng ta tiến vào, sẽ xúc động nguồn lực lượng này công kích, vì lẽ đó, chúng ta đều phải ở bên ngoài.
Bà lão Ma Chủ nói.
Đàm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức liền cất đi, hắn gật gù nói:
– Nhất nhi, chăm sóc tốt tộc nhân của ngươi.
– Vâng.
Đàm Nhất cung kính gật đầu, gật gù với bốn tên tộc nhân, bọn họ trước tiên tiến vào cổng vòm, vừa đi qua, liền có thể nhìn thấy thân hình của bọn họ nhỏ đi vô hạn, sau đó từ trong mắt thường biến mất, ngay cả Ma Chủ cũng không cách nào bắt giữ.
Sắc mặt những người khác đều khó coi, cái này rõ ràng là di tích bọn họ phát hiện, hiện tại không chỉ bị người ngoài chia sẻ, thậm chí còn bị người ta đoạt trước.
Nhưng nếu như ở trong di tích gặp phải năm người này, bọn họ còn chỉ có phần tránh né, Đàm Nhất quá mạnh mẽ!
– Đi thôi!
Mấy người Lăng Hàn cũng lục tục đi vào cổng vòm, thân hình vừa biến mất, thời điểm xuất hiện lại, bọn họ đã tiến vào di tích cổ, chỉ thấy trước mắt là một đại dương vô biên vô hạn.
Cái này nằm trong dự liệu, bởi vì ở bên ngoài liền nhìn thấy, chỉ là người không có lạc vào cảnh giới kỳ lạ, là không cách nào tưởng tượng Đại Hải này sẽ ầm ầm sóng dậy đến cỡ nào.
Bước thứ nhất, qua biển.
Lăng Hàn lập ở không trung, phía trước đã có thật nhiều người đi qua, mà năm người Đàm Nhất tiến vào sớm nhất đã hoàn toàn không có hình bóng.
– Nơi này có thứ ta cần.
Tiểu Tháp đột nhiên mở miệng.
Lăng Hàn sững sờ nói:
– Món đồ gì?
– Hỗn Độn Nguyên Thạch.
Tiểu Tháp nói.
Lại là đồ chơi này.
Lăng Hàn gật gù nói:
– Có cơ hội liền lấy cho ngươi.
– Không phải có cơ hội, là nhất định phải!
Tiểu Tháp nghiêm nghị nói.
– Khối Hỗn Độn Thạch này vô cùng lớn, ta cách xa như vậy liền có thể cảm ứng được nguyên lực phun trào, nếu có thể lấy ra lực lượng trong đó, đối với ta khôi phục có nhiều chỗ tốt.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
– Lớn đến mức độ nào?
– Ngươi có thể được một lần cơ hội quán lực.
Tiểu Tháp từ tốn nói.
Ánh mắt của Lăng Hàn sáng lên:
– Có thể mạnh bao nhiêu?
– Dưới Tiên Vương, cũng có thể quét ngang!
Hí!
Lăng Hàn lộ ra vẻ khiếp sợ, tuy hắn không biết Tiên Vương ở Tiên Vực có thể xếp vị thứ mấy, nhưng Tiên Vương Tiên Vương, chính là ở Tiên Vực xưng vương, không phải đỉnh cấp, dám dùng phong hào này sao?
– Được, ta nhất định lấy đến cho ngươi!
Hắn quyết định, có lần rót lực này, hắn có thể quét ngang một cấm địa… nếu như một đám Thánh Nhân của cấm địa đều chạy đến, hắn cũng có thể một lưới bắt hết.