Anh ta đã phái nhiều người như vậy đến bảo vệ, ngay cả đàn em đắc lực nhất không rời khỏi của anh ta. Vậy mà người vần bị bắt đi mất.
Một người trưởng thành đang sống, vậy mà lâu như vậy rồi vẫn không thể tìm ra địa chỉ.
Vô dụng, tất cả đều vô dụng!
Anh cần nhóm người vô dụng này thì có tác dụng gì chứ?
Anh ta bóp cổ Nhạc Tư và trực tiếp nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất. Vẻ mặt của Nhạc Tư ngay lập tức trở nên nhăn nhó vì đau đớn.
“Cậu từng hứa cái gì? Bất cứ người nào làm hại đến Châu Vũ thì đều phải bước qua thi thể của cậu. Cậu còn sống mà về gặp tôi làm gì? Để tôi nhìn rồi nổi điên sao?”
“Đại…đại ca…em…cầu xin anh, hãy để em giúp đỡ tìm kiếm cô Vũ, sau khi tìm được…em chắc chắn sẽ lấy cái chết †ạ tội!”
Nhạc Tư đau khổ giấy dụa.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này thì đôi mắt phượng thâm sâu kia bông nhiên híp lại, bên trong xẹt qua ánh sáng đáng sợ.
Cuối cùng, Nhạc Tư đang nhếch nhác ngã trên mặt đất lập tức quỳ dậy không dám nói gì nữa.
“Là ai làm?”
“Là…là cậu cả.”
“Phó Minh Tước!”
Ba chữ này là được rít ra từ trong kế răng, mang theo tràn đầy phân nộ.
Chuyện đầu tiên Phó Thiết Ảnh quay về chính là triển khai hình thức tìm kiếm trải rộng tại Đà Nẵng, nhưng cũng chỉ biết được rất ít manh mối, căn bản không tìm được nơi dừng chân của Phó Minh Tước. : Anh ta quá quen thuộc với cách thức làm việc của hắc đạo, cũng quá hiểu biết về tác phong làm việc của mình.
Anh ta là thợ săn tiền thưởng xếp hạng cao nhất trên bảng, không chỉ biết chấp nhận nhiệm vụ mà còn biết che giấu hơi thở của mình, dù sao cũng là người thường xuyên làm chuyện nguy hiểm, thứ không thiếu nhất chính là kẻ thù.
Anh ta có thể bình an vô sự đến hôm nay đương nhiên cũng sẽ có cách chạy trốn độc đáo của riêng mình.