Miêu Nghị hỏi câu cũ: Có phải ngươi nấu không? Thói quen ngươi nấu, người khác nấu không ngon.
Miêu Nghị đơn thuần bồi dưỡng Từ Đường Nhiên như đầu bếp, quyết định khiến gã nuôi thành thói quen. Thật ra Miêu Nghị thích ăn đồ Vân Tri Thu nấu hơn, nàng hiểu rõ khẩu vị của hắn nhất.
Từ Đường Nhiên đã thói quen:
– Được rồi, ta chuẩn bị trước, sau một canh giờ ngươi tới đây đi.
Một canh giờ sau, Miêu Nghị đến theo lời hẹn, cùng Từ Đường Nhiên ngồi đối diện trong đình viện dinh thự phủ thống lĩnh khu tây thành, cùng nhau uống rượu.
Uống mấy ly rồi Miêu Nghị hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Còn nhớ Tuyết Linh Lung?
Từ Đường Nhiên xua tay:
– Ài, chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì?
Từ Đường Nhiên nhìn bốn phía, lấm lét nhỏ giọng nói:
– Có nghe được tiếng gió gì không?
Miêu Nghị nâng chén bên môi, giả ngu hỏi:
– Tiếng gió gì?
Từ Đường Nhiên trợn trắng mắt:
– Đừng giả bộ, đồn ồn ào như vậy mà ngươi không nghe nói gì sao được?
Từ Đường Nhiên vẫn lén lút nói nhỏ:
– Bây giờ đang đồn khắp nơi, nói về thê tử của Tào Vạn Tường và nghĩa tử Dương Thái bị Hạ Hầu Long Thành vạch ra. Lẽ ra không nói tới tin tức cách xa như vậy có thể truyền đến không, ít ra chỗ này là địa bàn của Tào Vạn Tường, ai dám đồn lung tung? Chắc sau lưng có ai đang thúc đẩy, ngươi cảm thấy là ai?
Miêu Nghị vẫn giả ngu:
– Ta không biết bấm đốt tính thì sao biết? Tóm lại không phải là ta.
– Người khác không biết nhưng ta và ngươi hiểu rõ tính toán của Mộ Dung.
Từ Đường Nhiên nghiêng người tới trước rót rượu cho Miêu Nghị, nhỏ giọng nói:
– Ngươi và ta tự hiểu là ai ra tay, đây không đơn giản là yêu đương vụng trộm, với nghĩa tử là đang loạn luân! Cứ tiếp tục thế này Tào Vạn Tường muốn không bỏ Đào Hoa phu nhân cũng không được. Đây không chỉ là đội nón xanh, không chừng trực tiếp làm thịt luôn. Thật không ngờ nàng ta xuống tay ngay điểm này, chọn điểm quá ác. Cứ tiếp tục đồn thì Đào Hoa phu nhân đừng mơ lật lại được.
Đã nói trắng ra thì Miêu Nghị không che giấu nữa, hắn lắc đầu cười khổ nói:
– Thế không cản nổi rồi, xem ra không lâu nữa chúng ta phải xưng hô Đô Thống phu nhân.
Từ Đường Nhiên cười gian:
– Tiếc rằng ngươi và ta đều đi theo đại thống lĩnh, không được thấy ngày nào đó, không thì chỉ có ích không hại với hai ta. Bên Tào Vạn Tường có người nói giúp chúng ta thì việc tốt biết mấy.
Miêu Nghị cười nói:
– Cho dù thành công, theo ta thấy khả năng trở thành Bích Nguyệt Phu Nhân thứ hai là lớn nhất. Hầu gia phu nhân thì sao? Vẫn phải ở nơi như vậy.
– Ài.
Từ Đường Nhiên khẽ thở dài:
– Dù nói sao thì đã được như ý nàng muốn, có lẽ Mộ Dung quan tâm mình phòng không chiếc bóng, nàng chỉ muốn một danh phận. Không nói nữa, con người có số riêng, sau này tự bảo trọng đi, uống rượu!
Khi tin đồn bay đầy trời, lời đồn càng lúc càng dữ dội thì Bích Nguyệt Phu Nhân quay về Thiên Nguyên tinh, lúc trở về liền triệu tập Miêu Nghị, Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên.
Đầu tiên tất nhiên là khen biểu hiện của ba người trong sát hạch trăm năm.
Khích lệ xong Bích Nguyệt Phu Nhân đổi giọng, mặt lạnh lùng nói:
– Gần đây có một số tin đồn không tốt cho Đô Thống đại nhân, truyền khắp nơi làm Đô Thống đại nhân cực kỳ tức giận. Nguyên Ất Tử vực đang bắt đầu hành động lùng bắt kẻ bịa đặt, tại sao trên địa bàn các ngươi quản lý không có phản ứng gì, mặc kệ lời đồn nổi lên bốn phía?
Bích Nguyệt Phu Nhân vốn muốn ở trong Hầu phủ một thời gian, dù sao hiếm khi về một chuyến cho phu thê gặp nhau. Nhưng bên này tin đồn ầm ĩ hại Bích Nguyệt Phu Nhân chạy về trước.
Miêu Nghị chắp tay đáp:
– Bẩm phu nhân, đại thống lĩnh không ở nên không dám tự quyết định. Huống chi loại chuyện này chỉ có thể cấm ở mặt ngoài, mọi người lén truyền thì không cấm được. Đô Thống đại nhân thân ngay không sợ bóng nghiêng, cần gì ngại lời đồn tầm thường này?