– Ngươi lại ăn trộm đồ ăn từ chỗ tiểu thư nhà ngươi đúng không?
Dương Khai đảo cặp mắt trắng dã.
Thúy Nhi trừng mắt:
– Đâu phải là trộm? Cái này là tiểu thư cho ta, tiểu thư đối với ta khá tốt. Có cái gì ăn đều chia cho ta.
– Vậy sao ngươi không ở lại hầu hạ nàng ta?
Dương Khai cầm hạt dẻ bỏ vỏ, đút vào trong miệng.
– Tiểu thư và phu nhân đi đường mệt mỏi i,nói phải nghỉ ngơi, ta cũng không cần hầu hạ nữa.
Thúy Nhi đáp, nói xong ánh mắt đung đưa, nhìn Dương Khai một cái nói:
– Anh ăn mày, chờ đến Hải Thành ngươi muốn làm gì?
– Không biết, đi một vòng xung quanh vậy. Dương Khai lắc lắc đầu.
Thúy Nhi bĩu môi:
Nói nghe hay vậy, chẳng phải là cầm bát đi khắp nơi ăn xin sao? Tỷ tỷ năm đó cũng không phải không làm như vậy.
Dương Khai cười, không giải thích.
– Vậy đi, ngươi theo bọn ta là được rồi, dù sao khi đến Hải Thành, bọn ta cũng cần tìm mấy đầy tớ. Ta thấy ngươi cũng thông minh lanh lợi. Làm nam người hầu chắc chắn sẽ không quá tồi đâu, sao hả? Có ta đảm bảo, phía phu nhân và tiểu thư chắc chắn không thành vấn đề, chờ ngươi tích được nhiều tiền tài, nói không chừng có thể lấy một bà vợ tốt đấy!
Thúy Nhi mê hoặc nói.
Thân hình nàng có chút quyến rũ, tư sắc cũng không kém, khi nói nét mặt vô cùng ấm áp, càng thêmmê hoặc lòng người
Dương Khai miệng đầy lồm nhồm đáp lại:
– Được, nếu có thể lấy được một người vợ giống như ngươi thì tốt rồi.
Thúy Nhi che miệng cười khẽ:
– Cái tên ăn mày nhà ngươi, đúng là xấu lắm.Đáng đời ngươi cả đời phải đi ăn xin. Ta phải suy nghĩ cho thật kỹ xemcó nên hay không dẫn sói vào nhà .
– Đúng là ngươi phải suy nghĩ thật kỹ đấy.
Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng chỉ là tùy miệng nói ra, mình lần này đi là để rèn luyện, nên không thể chạy tới nhà người ta làm thằng sai vặt. Nhưng nếu giờ mà từ chối, còn phải phí một vài lời để giải thích.
– Được rồi. Không nói bừa với ngươi nữa, chưa thấy tên ăn mày nào cái miệng hoa hoa như ngươi.
Thúy Nhi liếc Dương Khai , gượng người đứng lên nói:
– Qua một ngày nữa chúng ta có thể đến Hải thành, tối nay ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt rồi, lát nữa sẽ không tới giúp ngươi đơm cơm đâu.
– Ừ.
Dương Khai gật đầu, mấy ngày nay mỗi lúc ăn cơm, đều là Thúy Nhi đến giúp hắn đơmcơm , chính là vì sợ hắn bị đám võ giả kia ăn hiếp.
Đưa mắt nhìn theo Thúy nhi vào cỗ xe ngựa thứ ba, Dương Khai tiếp tục vung vẩy đám cỏ khô trên tay. Hắn muốn nhờ đótìm kiếm cái cảm giácđó của Ngô Lão.
Không bao lâu, thức ăn đã làm xong, theo sau tiếng thét to truyền đến, đám võ giả lườm lượp kéo đến.
Dương Khai cũng đứng lên, đi đến hướng bên đó, nhưng còn chưa đi hơn mấy bước, một người đã xê bước chân ra, chắn trước mặt Dương Khai.
Giương mắt nhìn , Dương Khai nhìn thấy người trung niên hôm đó, sắc mặt u ám lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm.
– Sao vậy?
Dương Khai nhíu mày.
– Cút ngay.Tối nay không có cơm của ngươi !
Người trung niên khinh miệt nhìn Dương Khai, giọng gã trầm xuống, đôi mắt đầy ý uy hiếp.
Dương Khai cười nhạt, lẳng lặng nhìn gã.
– Ánh mắt không tồi.
Người trung niên khẽ gật đầu, lại một lần nữa uy hiếp nói:
– Nhưng nếu như ngươi muốn chết. Ta cũng có thể giúp ngươi toại nguyện.
Dương Khai không lên tiếng, xoay người ngồi xuống.
Hắn không muốn gây xung đột với những người này. Dù thế nào, mình cũng là được thu nhận và cưu mang, hơn nữa Thúy Nhi đối với mình cũng không tệ . Không cần phải vì bữa cơm mà gây gổ.
Nhịn một bữa cũng không chết đói.
– Coi như ngươi thức thời!
Người trung niên hừ lạnh một tiếng.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc Dương khai xoay người, dường như thấy được thần sắc của gã có chút thả lỏng.
Sự thay đổi vẻ mặt của gã, khiến Dương Khai ngỡ ngàng, mơ hồ có chút cảm giác không tốt xảy ra, kêugọi Địa Ma, bảo lão cảnh giác , còn mình thì lại quan sát động tĩnh xung quanh.
Nhìn rồi, càng làm cho Dương Khai hồ nghi sợ hãi.
Chỗ này cũng là nơi hoang vu hẻo lánh như mọi khi hắn tới nghỉ ngơi, nhưng có vẻ hoang vắng hơn. Ở những chỗ khác ít nhiều cũng có người qua lại,, nhưng nơi quỷ quái này không một bóng người lui tới.
Nói khó nghe một chút , đây là nơi thích hợp nhất để giết người vứt xác.
Không đến mức đấy chứ? Dương Khai có chút đa nghi.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, một mảnh đen kịt, tiếng gió thổi rít, đúng là thích hợp làm chuyện xấu, ngày giết người phóng hỏa.
Bên kia, nhiềuvõ giả đan tranh giànhthức ăn, thản nhiên cười nuốt thức ăn xuống bụng, Ngô Lão tuy là người phu xe, nhưng thân phận chắc chắn không thấp, bởi vì giờ phút này đang có người đơm đồ ăn đưa cho lão, lão vẫn ngồi ở bên càng xe, uống rượu nhìn trời, tuổi già sức yếu, bóng dáng tiêu điều.
Không bao lâu, mọi người đã cơm nước no nê, việc mà Dương Khai lo lắng vẫn không hề xảy ra, không khỏi tự cười giễu một tiếng mình đã quá nhạy cảm.
Đámngười ăn xong, tán gẫu một hồi, gã trung niên kia quát mắng, mấy người liền ở lại trực đêm, còn phần đông thì ngồi bên đống lửa, ôm áo mà ngủ.
Dương Khai dần dần cũng yên tâm trở lại, nằm ở phía xa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, tiếng Địa Ma đột nhiên vang lên:
– Thiếu chủ, sự việc có chút khôngbình thường!
Dương Khai bỗng mở mắt, không cần Địa Ma nhắc nhở, hắn cũng nhận ra có gì đó không bình thường.
Đám võ giả đang ngủ xung quanh đống lửa đó, hơi thở lúc này đã rất sâu rồi.
Bình thường, những võ giả khi đi lại nơi hoang dã, ngay cả khi đi theo nhóm, cũng phải thường xuyên giữ vững lòng cảnh giác, đêm đến cũng không thể ngủ quá sâu giấc, cơ bản chỉ cần chợp mắt, lấy lại thể lực và tinh thần là được.
Mấy đêm nay, bọn họ cũng đều như vậy.
Nhưng lúc này, những người này lại đều ngủ như chết cả Dương Khai xem chừng muốn đánh thức bọn họ, thế nào cũng phải gây ra tiếng động lớn mới được.
