Xong rồi, xong rồi, không thể đi theo Thế tử gia thì làm gì còn lối thoát nào nữa, Thế tử bây giờ là Thế tử, nhưng sau này sẽ là Vương gia.
Vương phi hiện tại chỉ mới sinh hài tử, vẫn còn rất nhỏ, hơn nữa Vương phi vốn chỉ là di nương.
Thế tử còn có thể trượt khỏi vị trí này được hay sao?
Đồng Kiều càng nghĩ càng thấy da đầu tê dại, càng cảm thấy tương lai của mình thật đen tối, sao có thể xảy ra chuyện này.
Tại sao hắn lại xui xẻo bị rắn cắn?
Dựa vào kinh nghiệm tranh đấu trong Vương phủ, Đồng Kiều cảm thấy mình nhất định đã bị người ta mưu hại.
Đừng tưởng các chủ nhân trong Vương phủ mới tranh quyền đoạt lợi, người phía dưới lại càng đấu tranh kịch liệt hơn, giống như những con cua trong một cái sọt, muốn bò lên trên phải đạp lên thân những con cua khác, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, không có con của nào có thể thoát khỏi sọt.
Việc đi hái hoa là quyết định của hắn, mà đứa trẻ kia còn nhỏ như vậy, sao có thể có loại ý định này được?
Nhận ra là do bản thân mình xui xẻo, Đồng Kiều càng thêm tức giận, hối hận vì nhất định phải đi hái hoa.
Một hai phải muốn lấy lòng Giang Nhạc An, tự hủy hoại đi tiền đồ của chính mình, không có nữ nhân nào quan trọng bằng tiền đồ của hắn.
Đồng Kiều rõ ràng là loại người thích giận chó đánh mèo, trước kia là trút giận lên Nhị Nha, bây giờ lại trút giận lên Giang Nhạc An, cho dù là Giang Nhạc An cũng không bảo hắn làm như vậy.
Đồng Kiều oán hận đứa trẻ vì dẫn hắn vào trong núi, cũng giận chó đánh mèo lên Giang Nhạc An, thế nhưng còn mơ hồ oán hận Tiêu Cảnh Dương, trong lòng vừa bất mãn vừa nghi hoặc.
Tại sao Thế tử gia lại muốn ở lại cái địa phương cằn cỗi đó, vì sao lại ở lại nông thôn, là một chủ tử phú quý, lại không có nửa điểm chú ý thân phận.
Nếu không phải vì đi chăm sóc thiếu gia, thì hắn vẫn ở trong toàn nhà lớn trên trấn, cũng không đến mức bị rắn cắn.
Trong lòng Đồng Kiều tràn ngập oán hận, nhưng cũng không dám nói ra, nếu để Thẩm quản gia biết được khẳng định sẽ đem hắn đi bán.
Cho dù là tên sai vặt bình thường của Vương phủ, nhưng vẫn là ở trong Vương phủ đó nha!
Sau hơn mười ngày nửa tháng dưỡng thương, thân thể của Đồng Kiều cũng không hề chuyển biến tốt đẹp, đầu óc choáng váng chưa nói, nhưng cơ thể suy yếu mới là điều khiến Đồng Kiều lo lắng nhất.
Đồng Kiều lớn lên với thân hình vạm vỡ, là tên sai vặt làm rất nhiều công việc nặng như chẻ củi gánh nước, nhưng hiện tại, thân thể hắn bị nọc độc rắn làm cho hư nhược rồi, ngay cả làm một tên sai vặt làm việc tay chân hắn cũng không làm được.
Chợt nóng chợt lạnh, sức lực là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào đã không còn.
Đồng Kiều nắm chặt tay, trong lòng thầm an ủi bản thân là không việc gì, chú ý tĩnh dưỡng là cơ thể có thể tốt lên thôi, lại nghe được tin chủ tử chuẩn bị xuất phát tới nông thôn, mang theo một tên sai vặt khác, điều này khiến Đồng Kiều vừa sợ hãi vừa tức giận mà đấm lên chăn.
Tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy!
Thế tử gia thật sự là qua cầu rút ván, hoàn toàn vứt bỏ hắn.
Ở lúc Đồng Kiều thống khổ chết lặng, nhà của đại phòng Giang gia cuối cùng cũng được xây xong, người một nhà đều vô cùng vui mừng, đặc biệt là Nam Chi, vui vẻ mà chạy từ phòng này sang phòng khác.
Bây giờ cô đã có phòng riêng!
Sau khi tổ chức một bữa tiệc tân gia đơn giản, người một nhà liền dọn vào nhà mới, đồ đạc từ phòng cũ cũng được dọn hết sang nhà mới, khiến căn nhà mới bớt trống trải hơn hẳn.
Khuôn mặt thon gầy của Đại Nha cũng nở cụ cười, nhìn muội muội giống như một con chim yến mà giang tay chạy khắp phòng, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp căng đầy, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng trào ra, nàng như muốn bay lên.
Như vậy, có lẽ là hạnh phúc đi.
Sau này nàng sẽ nỗ lực làm việc hơn, phải khiến cái nhà này ngày càng tốt lên.
Lão đại dọn đi rồi khiến lão Tiền thị vô cùng tức giận, thật giống như có một sợi dây cuống rốn vô hình nối liền hai mẫu tử bị cắt đi.
Lão Tiền thị tức giận trước những hành vi của lão đại, bà hoàn toàn không nghĩ tới việc những thứ bà khống chế lại liên tiếp bị chặt đứt.
Lại còn xây nhà xa như vậy, đây là muốn tránh bà có phải không, không thể mua đất ở bên cạnh được sao?
Với loại tâm lý này, lão Tiền thị trả thù bằng cách giết gà, mua thịt, cho dù Giang Lương Tài không nhìn thấy, nhưng trong lòng bà vẫn thầm nghiến răng nghiến lợi, xem các ngươi dọn đi rồi có được ăn ngon như vậy không, hẳn là sẽ hối hận đi.
Một bàn ăn lớn được dọn ra, trong miệng người một nhà toàn là dầu mỡ, vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy loại hành vi này của mọi người, trong lòng lão Tiền thị lại càng buồn bực, cảm thấy người nhà đều không có lương tâm, hoàn toàn không hiểu lòng bà.
Sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn, nuốt cái gì cũng không trôi, vô cùng khó chịu.
Ngược lại, Giang Nhạc An lại có cảm giác không đúng, cơm nước xong liền đến phòng lão Tiền thị.