Cậu đứng dậy đem đĩa cất lại, nhưng do bước không vững, liền bị trượt chân ngã ra đất, cái ót đập vào phía trên góc tủ TV.
Lâm Ngạn Duệ nghe động, nhanh chóng chạy vào.
“Ngô tổng, anh bị sao vậy?”
“Không sao, không sao.” Ngô Sở Úy vội vàng đứng dậy, “Cậu cứ đi làm việc của mình, tôi đang tìm vài món đồ.”
Lâm Ngạn Duệ đi khỏi, Ngô Sở Úy vội vàng đem đĩa cùng ảnh chụp trả về chỗ cũ, nhưng đến lúc đặt cái đĩa cuối cùng vào, Ngô Sở Úy lại do dự.
“Lâm Tử, tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.”
Lâm Ngạn Duệ gật gật đầu.
Rất nhanh, Ngô Sở Úy đã mua được một cái đĩa trắng từ tiệm tạp hóa công cộng. Sau khi trở về, cậu chép nội dung trong cái đĩa cuối cùng sang cái đĩa mới, rồi mới đem cái đĩa này trả về chỗ cũ.
Kiểm tra lại lần cuối, xác nhận mọi thức đã đâu vào đấy, Ngô Sở Úy mới rời khỏi phòng Uông Thạc.
…
Buổi họp mặt trường cấp 3, có Trì Sính, có Quách Thành Vũ, cũng có Uông Thạc.
Bởi vì đã lâu không gặp Uông Thạc, một số bạn học nghe cậu trở về, mới cố ý tổ chức họp mặt. Những nhân vật cộm cán trong lớp trước đây, giờ vẫn là tiêu điểm chú ý của các bạn học như cũ. Lúc trước ba người làm mưa làm gió, nhiều người không dám cùng họ đùa giỡn, giờ tất cả đều đã trưởng thành, chín chắn, loại trêu ghẹo gì cũng có thể mạnh dạn nói ra.
“Cật lão đại, trước kia bọn tôi cứ tưởng cậu và Quách Thành Vũ là một đôi.”
“Ha ha ha… Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy, cậu và Quách Tử đi vệ sinh cũng dùng chung một bồn.”
“Tôi đặc biệt ấn tượng đặc biệt, có lần trường chúng ta tổ chức lao động, khi cả bọn trở về tắm rửa. Đến khi lớp chúng ta tắm rửa, phòng tắm vừa hay thiếu một cái, thầy giáo hỏi có hai bạn nào có thể tắm chung không, mọi người đều chỉ định cậu và Quách Tử.”
“Lúc đó chúng tôi còn chứng kiến cậu bà Quách Tử so chim, còn đánh cuộc xem của ai to hơn, người chiến thắng sẽ trở thành Tổng công đại nhân.”
Một nhóm phụ nữ cũng ở bên cạnh nói vào.
“Các cậu thật xấu xa.”
“Thì ra ngọn nguồn của Tổng công đại nhân lại là như vậy.”
Trì Sính ngậm một chiếc đũa, im lặng nghe mọi người tán gẫu, Quách Thành Vũ tập trung chơi đùa với bình rượu, hoàn toàn không quan tâm đến những lời này. Uông Thạc ghé vào giữa hai người, lúc lắc chùm chìa khóa hình rắn, miễn cưỡng ha ha, thỉnh thoảng còn góp thêm phần náo nhiệt.
“Uông Thạc.” Phương Tín cười trêu chọc, “Chúng tôi lúc đó ở sau lưng gọi cậu là Uông Tiểu Tam, ai bảo cậu chen vào giữa Tổng công đại nhân và Quách Tử?”
Uông Thạc ranh mãnh cười cười, “Thì ra tôi chính là người thứ ba.”
Nói xong ôm lấy Quách Tử, bộ dạng e thẹn giống như có chuyện như vậy.
Chiếc đũa TrìSính đang ngậm trong miệng, rắc một tiếng, gãy đôi.
Sau đó bọn họ còn yêu cầ Trì Sính hát mọt bài, Trì Sính thẳng thừng từ chối.
“Mấy năm này hút thuốc nhiều, cổ họng bị hư rồi, không thể hát được nữa.”
Bọn họ lại yêu cầu Quách Thành Vũ khiêu vũ.
“Đừng giỡn.” Quách Thành Vũ nói, “Hình tượng của tôi hiện giờ rất quan trọng, mấy chỗ thế này không phù hợp.”
Uông Thạc cũng đùa giỡn, “Sao phải khổ sở như vậy? Các cậu đừng có được nước làm tới, can đảm hợp tác biểu diễn giữa sân trường, làm ngàn vạn thiếu nữ xinh đẹp si mê lúc trước đi đâu rồi?”
Không chịu nổi mọi người thúc ép, hai người bước lên biểu diễn một đoạn.
Quả thật, một khiêm tốn bằng bốn tự kiêu, chất giọng sáng ngời của Trì Sính, âm thanh trầm thấp xuyên thấu tim gan khiến thiếu phụ nghe thấy đều phải mềm lòng, giống như gặp gỡ một lần cả đời rung động. Quách Thành Vũ hẳn là phát triển ngược, không chỉ khuôn mặt không nếp nhăn, cả tay chân cũng đều toát lên nét trẻ trung, tùy tiện múa vài đường cũng khiến bốn bề kinh ngạc. May Khương Tiểu Soái không nhìn thấy, nếu thấy chắc sẽ lập tức choáng váng, tên cục súc này, lại có thể có bộ dạng này à?
Bảy năm rồi mà giai điệu, nhịp điệu cùng bước nhảy phối hợp không chê vào đâu được.
…
Buổi họp mặt kết thúc, ba người lại sánh vai rời khỏi, vừa khuất ánh mắt mọi người, liền đường ai nấy đi.
Đầu tiên Quách Thành Vũ đi tìm Uông Thạc, không thấy cậu đâu, lập tức đoán ra cậu đi tìm Trì Sính rồi.
Lúc này, anh trực tiếp chạy đi tìm Trì Sính.
Quả nhiên, thoáng thấy Uông Thạc ở trước ngã tư.
Cậu hướng về phía Trì Sính đang đứng lặng im đi tới, chân dường như không rời mặt đất, giống như đang trườn đi như rắn, âm thanh truyền đến tai Trì Sính.
Ở một chỗ tăm tối, Trì Sính mạnh mẽ ấn Uông Thạc vào tường, bàn tay lớn bóp chặt cổ cậu.
“Con mẹ nó, vì sao lại như vậy?”
Uông Thạc không giãy dụa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Sính.
Vài phút sau, trong không khí truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Uông Thạc.
“Trì Sính, mẹ kiếp!!”
Hai hàng nước mắt trượt đến mu bàn tay Trì Sính, tay cậu bất ngờ buông lỏng, Uông Thạc trượt rơi trên mặt đất.
Quách Thành Vũ đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú.
“Cậu không có ngủ với nó không?” Trì Sính đột nhiên nắm lấy cổ áo Uông Thạc, nâng cậu lên trước mặt mình, “Dù cậu gật đầu hay lắc đầu, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Anh không phải đã chứng kiến tất cả sao?” Uông Thạc nói.
Trì Sính hung hăng đem Uông Thạc ném xuống đất, quay đầu bước đi.
Tiếng khóc sau lưng khiến đêm tối trước mặt Trì Sính mở một lổ hổng lớn.
Quách Thành Vũ bước tới, ôm lấy Uông Thạc đưa lên xe của mình.
…
Ngô Sở Úy thật ra ở cách đó không xa, nhưng cậu đối mọi việc diễn ra lại không hay biết, trong mắt lúc này chỉ quan tâm đến thần tượng của mình.
“Chiều nay tôi đập đầu vào góc bàn, đầu u lên một cục lớn.” Ngô Sở Úy nói, ” Thiết Đầu Công của tôi coi như bỏ đi, nghe nói anh có thể dùng đầu phá tấm thép, tôi muốn bái anh làm thầy, học môn công phu này.”
Không ngờ, Uông Trẫm nói: “Cái này hại cho thân thể, tôi sẽ dạy cậu cái khác.”
Ngô Sở Úy hai mắt tỏa ánh sáng, “Thật sao? Lợi hại không? Dễ học không? Có thể dùng làm tuyệt chiêu không?”
Hỏi một tràng, Uông Trẫm cũng không có phản ứng.
Trực tiếp mở cửa xe, lấy ra một đôi bao tay cao su, thổi hơi vào, thổi xong bỏ vào trong xe, đóng cửa xe lại, tay cầm một cây kim thép, ngay trước mắt Ngô Sở Úy lóe lên một cái, sau đó dùng tay phát lực, kim thép xuyên qua cửa kính ô tô, bắn nổ bao tay cao su bên trong.
Ngô Sở Úy nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
“Cái này… Cái này… Cái này… có phải mánh khóe gì không?”
Uông Trẫm lại biểu diễn lần tuyệt chiêu vừa rồi, kim thép xuyên thủy tinh.
Chân Ngô Sở Úy mềm nhũn, “Anh làm sao làm được vậy?”
“Kỹ xảo dùng lực.” Uông Trẫm giải thích ngắn gọn.
Ngô Sở Úy túm lấy bàn tay to của anh ta, để lên tay mình quan sát một lúc, nói: “Có phải vừa rồi đã nhanh tay giấu cái gì đi đúng không?”