Giang Văn Thanh và Tịch Kính nghe xong quay mặt nhìn nhau, cùng cảm thấy chuyện thật khó tin.
Lưu Dụ nói tiếp: “Ta và y đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn, hiểu rõ về tình huống của y. Nói ra các ngươi có thể không tin, việc Giang bang chủ lâm trận thân vong đối với y quả có sức cảnh tỉnh rất lớn, y cảm thấy Hoàn Huyền đã có thể hạ sát thủ đối với Giang Bang chủ, đương nhiên đối với Đồ Phụng Tam cũng có thể vứt bỏ như giầy rách. Sau việc Hoàn Huyền cùng Nhiếp Thiên Hoàn kết minh, càng củng cố suy nghĩ của y. Ta xem Đồ Phụng Tam đối với Biên Hoang Tập như chốn nương thân, còn đối với Hoàn Huyền chỉ là phục tùng bằng mặt không bằng lòng.”
Giang Văn Thanh lạnh lùng nói: “Đây đúng là tổn thất lớn đối với Hoàn Huyền.”
Tịch Kính lo lắng hỏi: “Hoang nhân có chắc chắn đoạt được Phá Lãng thuyền của Hoàng Hà bang không?”
Lưu Dụ nói: “Về phương diện này bọn họ đã có kế hoạch chu toàn, Biên Hoang Tập chính là nhà của họ, tại biên hoang không ai có thể đấu được bọn họ.” “Rào rào!”
Mưa rơi trên nóc doanh trại, từ thưa chuyển mau.
Giang Văn Thanh chăm chăm nhìn Lưu Dụ, nghĩ gã tiểu tử này lại đoán đúng rồi! Sau cùng thốt: “Lập tức lên đường!”
Yến Phi phục tại một đỉnh núi phía tây bắc Biên Hoang Tập, từ xa quan sát ánh đèn từ quân doanh địch nhân, tựa như một con quang long rực rỡ uốn lượn. Mưa gió dữ dội như muốn nuốt chửng cả miền hoang dã, không hề thấy bóng dáng bọn tuần binh.
Đã nhiều ngày chàng không thu nhận được chút tin tức nào từ Kỷ Thiên Thiên, cùng với sự gia tăng về cự ly, sự liên hệ bằng tâm linh giữa bọn họ cũng yếu dần, làm cho Yến Phi phát sinh cảm giác đau lòng như mất hồn với người ở xa. Bất quá chàng nhanh chóng hồi phục, nhân vì chỉ có kiên cường đối diện thách thức, mới có hy vọng gặp lại Kỷ Thiên Thiên.
Phía sau bỗng nghe tiếng gió, Đồ Phụng Tam nhanh chóng đến bên cạnh chàng, bắt chước chàng ngồi xuống.
Yến Phi hạ giọng nói: “Vẫn chưa thấy bóng dáng mật sứ đâu.”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta hiểu rõ con người Dương Toàn Kỳ, cũng hiểu rõ Nhiếp Thiên Hoàn. Hai người bọn chúng đều hành sự cẩn mật phi thường, nên không vội vàng cử mật sứ đi gặp Thiết Sĩ Tâm, nhưng trước hết phô bày lực lượng, thừa cơ nhằm Thiết Sĩ Tâm phát đi tín hiệu, sau sẽ cử người truyền tin đến cho Thiết Sĩ Tâm, định thời gian cử mật sứ đến phía bắc tập gặp Thiết Sĩ Tâm.” Yến Phi hỏi: “Làm sao vừa phô trương lực lượng vừa phát ra tín hiệu?” Đồ Phụng Tam cười: “Cực kỳ đơn giản, chỉ tấn công thành nam, không động đến nửa cọng lông của Thiết Sĩ Tâm. Thiết Sĩ Tâm đương nhiên hiểu vấn đề, còn Từ Đạo Phúc cũng biết là đại hoạ lâm đầu.”
Yến Phi gật đầu nói: “Quả đúng như vậy, sở dĩ Nhiếp Thiên Hoàn cố ý án binh bất động, chính vì sợ bất ngờ gặp và phát sinh xung đột với thuyền đội của Thiết Sĩ Tâm.”
Lại hỏi: “Làm sao bọn ta phân biệt được ai là người do địch doanh phái đi, chính xác đó là người mang thư tín hoặc là mật sứ? Giả như mắc sai lầm, bọn ta sẽ đánh mất cơ hội một cách đau đớn.”
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Vì vậy ta mới phải đến đây tọa trận. Mật sứ là người có vai vế cao, đại biểu cho Kinh Hồ quân đối với Thiết Sĩ Tâm thể hiện sự tôn trọng. Chiếu theo quy củ, Kinh Hồ quân vì phải thể hiện thành ý, mật sứ có thể lưu lại làm con tin, bởi vậy đó tất phải là người hữu danh, có phân lượng. Người như vậy khẳng định là ta sẽ nhận ra.”
Yến Phi hỏi: “Biên Hoang Tập có tin tức gì mới không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Từ Đạo Phúc đang chơi trò tung hứng, sáng nay hoang nhân bọn ta ngủ dậy không phải làm việc lao dịch nữa, nhưng bị bỏ đói mãi sau mới được ăn cơm, mà cũng chỉ được ăn lưng lửng dạ (nửa dạ). Nếu bọn ta không có phương pháp ứng phó, kế này đích thị âm độc. Hiện tại thực tế bọn ta cũng có hy vọng, bất quá kho lương của Yết bang chỉ đủ dùng cho năm ngày, vì vậy nội trong năm ngày bọn ta phải động thủ phản công.”
Yến Phi gật đầu nói: “Địch nhân càng không phòng bị huynh đệ bọn ta tại tiểu Kiến Khang, đối với bọn ta càng có lợi, lại có cơ hội không tệ để nghỉ ngơi. Còn vấn đề cùm chân giải quyết thế nào?”
Đồ Phụng Tam đắc ý nói: “Bọn ta đã phục chế mấy trăm chìa khóa, mẫu chìa đã được đưa đến đông ngạn do đích thân Cơ công tử của bọn ta chế ra, ngươi nói xem có vấn đề hay là không nào?”
Yến Phi trút bỏ được một khối tâm sự, cười nói: “Cung tiễn binh khí trong kho võ khí, đã được đưa đến các gian mật thất của Yết bang tại tiểu Kiến Khang, chỉ cần thời cơ đến, Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được bọn ta.” Đồ Phụng Tam đồng tình: “Ngươi nói tuyệt không sai, bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ thời khắc phản công đến. Ôi! Ta thật quả rất cảm kích bọn ngươi.”
Yến Phi nghe y nói chẳng đâu vào đâu, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Đồ Phụng Tam ngửa mặt để mặc mưa gió quất vào hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhân vì bọn ngươi không những không bức bách một người thuộc Kinh Châu quân, hay hoài nghi cố kỵ ta, lại luôn lo lắng mọi việc cho ta, đưa ra sách lược đối địch có tính đến mối quan hệ của ta và Nam Quận công, có bằng hữu như thế, làm sao ta không cảm kích.”
Yến Phi gượng cười: “Bọn ta căn bản không nghĩ ngươi sẽ bán đứng Biên Hoang Tập, bởi vì ngươi không phải loại người như vậy.”
Đồ Phụng Tam thẳng thắn nói: “Ta đích thị là loại người đó, chỉ quan tâm đến quyền hành lợi hại, trong tình huống hiện nay hành động tối thông minh, là bằng vào lực lượng bản thân mình, chiếm được một vị trí tại Biên Hoang Tập, bằng không ta chỉ là một kẻ thất bại trong mắt Nam Quận công. Ta chỉ là bảo trì giá trị lợi dụng của bản thân, Nam Quận công không dám trút giận vào thân nhân của ta và thủ hạ đang ở Kinh Châu.”
Yến Phi mỉm cười nói: “Ta vẫn không tin ngươi là loại người đó. Hôm lên thuyền cứu Thiên Thiên, ngươi không quản an nguy của bản thân giúp ta đấu Mộ Dung Thùy, nhìn vào sự việc có thể thấy ngươi là loại người như thế nào.” Đồ Phụng Tam cười khổ: “Có vẻ đóng vai người tốt không phải là thói quen của ta! Trong thời buổi chiến tranh này, người tốt thường phải chịu thiệt thòi. Từ lúc thành danh đến nay, ta luôn áp dụng thủ đoạn làm người khác phải úy kỵ ta.” Yến Phi nói: “Đó đúng là thủ đoạn hữu hiệu, nhưng đời người còn có lạc thú khác. Hãy tận lực hưởng thụ cuộc sống của Biên Hoang Tập! Đây chính là vùng đất lạc thú (lạc thổ) duy nhất trong thiên hạ, cũng là địa phương tự do nhất thiên hạ.”
Đồ Phụng Tam chăm chú quan sát doanh trại quân Kinh Châu, từng lời từng lời thốt: “Ta đang trông đợi, kỳ vọng thời khắc nghênh đón Thiên Thiên trở về Biên Hoang Tập, đó là lúc Biên Hoang Tập hoàn mỹ vô khuyết, nhân vì nữ thần của Biên Hoang Tập hồi gia đó!”
Từ Đạo Phúc chẳng quản mưa gió, cùng đại tướng Trương Vĩnh và Chu Trụ đi ra cửa nam, cho ngựa dừng lại.
Trương Vĩnh và Chu Trụ thần sắc ngưng trọng, vì biết là Thiên Sư quân đang bị hãm trong tình thế bất lợi.
Từ Đạo Phúc thở dài: “Sai lầm lớn nhất của bọn ta, là đặt sai lòng tin vào đồ vô sỉ Nhiếp Thiên Hoàn, nếu không tình huống hai bên trước mắt sẽ hoàn toàn bất đồng.”
Ba người đều mặc giáp chiến, trong tư thế sẵn sàng tác chiến trên chiến trường. Trương Vĩnh nói: “Bằng vào kỳ mưu diệu kế của Nhị Soái, tất sẽ vãn hồi tình thế, bảo toàn được Biên Hoang Tập.”
Từ Đạo Phúc hừ lên một tiếng, nói: “Thiên Sư đã dự kiến tình huống ngày hôm nay, bởi vậy đã có chỉ thị, nếu không giữ được Biên Hoang Tập, tất bảo toàn lực lượng toàn quân rút lui.”
Chu Trụ thất thanh thốt: “Nhị Soái không có ý lui binh chứ?”
Từ Đạo Phúc cười ha hả nói: “Từ Đạo Phúc ta là loại người nào, chưa đánh đã lui, giả sử không thể không rút về phương nam, cũng phải thu hồi cả vốn lẫn lãi từ Nhiếp Thiên Hoàn, mới có thể tiết được nỗi hận trong lòng ta.” Trương Vĩnh và Chu Trụ biết y trí kế hơn người, dụng binh như thần, đêm nay đột nhiên điều động ba ngàn binh mã, tiến về phòng thủ Nam môn, bọn họ mặc dù không hiểu vì sao, nhưng biết Từ Đạo Phúc luôn luôn không bao giờ làm những việc ngu xuẩn không mục đích.
Chu Trụ nói: “Nhiếp Thiên Hoàn giảo hoạt như hồ ly, dừng ở xa thiết lập mộc trại, rõ ràng muốn chặn đường giao thông thủy lục về nam, không để chúng ta rút về phương Nam.”
Từ Đạo Phúc hừ lạnh nói: “Giao thông thủy lục về nam của bọn ta, đã sớm bị Kiến Khang thủy sư phong tỏa, hiện tại do Nhiếp Thiên Hoàn thay thế. Nhiếp Thiên Hoàn lập trại cách Biên Hoang Tập theo thủy trình cố thủ, chính là muốn chứng tỏ cho Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương, rằng thực tế ai là đối tác Nam phương tốt nhất. Mà sự thật đúng như vậy, cho dù chúng ta có được Biên Hoang Tập cũng đừng hòng có thành tựu, nhân vì Thiên Sư quốc ở quá xa. Chỉ khi Thiên Sư phát động chiến tranh toàn diện, thế lực bao trùm Đại Giang, chúng ta mới có thể đương nhiên phân hưởng lợi ích khổng lồ của Biên Hoang Tập.”
Trương Vĩnh gật đầu nói: “Bọn ta đã tự mỗi người nhận thức được sự trù phú của Biên Hoang Tập, sau khi hoang nhân mang đi đại bộ phận tài phú và lương thực, phần còn lại cũng làm người ta phải kinh ngạc. Ai đoạt được Biên Hoang Tập, người đó có cơ hội tốt nhất trở thành bá chủ thống nhất thiên hạ.” Từ Đạo Phúc lắc đầu: “Biên Hoang Tập là nơi không một người nào có thể độc bá, bằng không sẽ đánh mất điều kiện để nó hưng vượng. Sở dĩ Biên Hoang Tập hưng thịnh như vậy, bởi vì nó là vùng đất thu hút được nhân tài trong thiên hạ, vì có phong khí tự do không can thiệp công việc của người khác, làm cho hoang nhân có thể tận lực phát huy hết tài năng và sự sáng tạo của họ. Giả như bọn ta một lần nữa đến Biên Hoang Tập, phải dùng một hình thức hành sự khác, nhìn lại hơn hai mươi ngày qua ở Biên Hoang Tập, chỉ thấy giống như một tòa thành chết chẳng có một chút sinh khí nào, minh bạch ý của ta rồi chứ.” Tiếp lại thở dài: “Biên hoang chính là nơi hình thành thỏa thuận ngầm của các thế lực nam bắc, do vậy Biên Hoang Tập là nơi các thế lực nam bắc muốn chi trì sự ổn định, nhằm bảo trì sự hưng thịnh.”
Trương Vĩnh nói: “Nhị Soái phân tích thật thấu triệt.”
Chu Trụ gượng cười hỏi: “Sách lược của bọn ta đối với Biên Hoang Tập, phải chăng đã sai lầm từ lúc đầu?”
Từ Đạo Phúc đáp: “Bọn ta sớm đã tính đến điểm này, cho nên mới bắt tay hợp tác với Nhiếp Thiên Hoàn, chỉ là không tưởng y phản bội bọn ta.” Chu Trụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Sư quân bọn ta tuyệt không tha cho Nhiếp Thiên Hoàn.”
Trương Vĩnh nhẹ nhàng đề nghị: “Bọn ta có nên lui quân sớm, tránh sau này Yên binh và Nhiếp Thiên Hoàn đạt thành hiệp nghị, muốn đi cũng không được?”
Từ Đạo Phúc mười phần tự tin nói: “Bọn ta vẫn còn một con đường sống.” Trương Vĩnh và Chu Trụ tinh thần đồng thời đại chấn.
Từ Đạo Phúc nói: “Bọn ta nhìn ra quỷ kế của Nhiếp Thiên Hoàn, đương nhiên hoang nhân cũng nhìn ra, vì vậy mục tiêu công kích của hoang nhân chính là Yên binh, bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ có cơ hội.”
Chu Trụ nhíu mày hỏi: “Bại quân bại tướng, vung chân nói mạnh, hoang nhân lại có thể thành công sao?”
Từ Đạo Phúc nói: “Ngàn vạn lần không được coi thường hoang nhân, nếu không có Dĩnh Thủy trợ giúp, khả năng đến tận hôm nay bọn ta vẫn chưa công hạ được Biên Hoang Tập, Biên Hoang Tập chính là địa bàn của bọn họ, bọn ta không có biện pháp gì để thanh trừ dư đảng, hiện tại đối với hành động của bọn họ lại không hay biết gì, chính là điều đại kỵ trong binh pháp, có quyết sách nhưng không biết sử dụng vào đâu.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ gật đầu đồng ý, lòng nghĩ chính thị như vậy. Liên quân chạy thoát ra biên hoang nguy hiểm như mãnh thú bị thương, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy đến điên cuồng cắn xé con mồi.
Có âm thanh dị thường từ phía trước vọng tới.
Từ Đạo Phúc song mục tinh quang đại thịnh, cười lên ha hả: “Không ngoài sở liệu của ta, Dương Toàn Kỳ quả nhiên lợi dụng mưa lớn trong đêm tập kích Nam môn.”
Trương Vĩnh và Chu Trụ cuối cùng cũng phân biệt được tiếng vó ngựa khẩn cấp của vô số chiến mã.
Giả như không kịp chuẩn bị trước, khẳng định thương vong thảm trọng, nhân vì Biên Hoang Tập là một tòa thành không hề có tường thành bảo vệ. Từ Đạo Phúc thét: “Chuẩn bị tác chiến!” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hàng trăm cung thủ từ trong tập tiến ra, cung giương tên lắp, nhằm vào địch nhân đang lợi dụng đêm tối và mưa gió tiến đến.