Trong mắt Vương Huyền Đạo hiện lên một chút kinh ngạc.
Thôi Tập Nhận cười nói:
– “Chí kim tư Hạng Vũ, bất khẳng quá giang đông” là xuất phát từ miệng ngươi sao?
Hàn Nghệ gật đầu, nói:
– Tại hạ kém cỏi, khiến Thôi công tử chê cười rồi!
– Thơ hay như vậy, sao ta có thể chê cười được?
Thôi Tập Nhận cười rồi đột nhiên hỏi:
– Ngươi là người của Hàn gia?
Lần trước Trịnh Thiện Hành cũng từng hỏi hắn câu này rồi.
Hàn Nghệ lắc đầu nói:
– Ta là nhân sĩ Dương Châu, chỉ là một nông dân bình thường.
Thôi Tập Nhận hơi sững sờ, nhìn về phía Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo gật đầu.
Hàn Nghệ nói:
– Thôi công tử! Gia đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mạo phạm lệnh muội, nhưng gia đệ tuyệt đối không có ác ý gì. Kính mong Thôi công tử thả cho gia đệ một con đường sống.
Thôi Tập Nhận hừ một tiếng:
– Nếu tên béo kia có ác ý thì ta sao có thể tha cho gã đến ngày hôm nay được. Nhưng lần này ta đã cho gã cơ hội rồi mà gã lại còn không biết điều, dám lén lút lẻn vào trong phủ của ta. Người làm đại ca như ngươi dạy đệ đệ thế nào vậy?
Tiểu Dã đột nhiên nói:
– Tiểu Mập…Tiểu Mập cũng chỉ là lo lắng cho Oánh Oánh nên mới đến thăm muội ấy. Tiểu Mập không có ác ý gì cả.
Hàn Nghệ nói:
– Tiểu Dã! Đệ đừng nói gì cả.
Tiểu Dã cúi đầu.
Thôi Tập Nhận nhìn Tiểu Dã, cười nói:
– Tiểu tử này thân thủ cũng được đấy. Tất cả người trong phủ của ta ra tay mà cũng không bắt được.
Trong khu rừng trúc này, ai muốn bắt được Tiểu Dã đúng là người ngốc nói mê.
Hàn Nghệ nói:
– Thôi công tử! Ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của người làm đại ca như ta! Xin Ngài hãy tha cho gia đệ, có tội tình gì thì hãy để ta gánh vác thay đệ ấy.
Thôi Tập Nhận khinh thường nói:
– Ngươi gánh nổi không?
Hàn Nghệ nói:
– Gánh không nổi cũng phải gánh! Ta tin Thôi công tử làm như vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ lệnh muội thôi. Ta cũng vậy, vì vậy ta nghĩ rằng Thôi công tử có thể hiểu được tâm trạng này của ta.
Thôi Tập Nhận híp mắt nhìn thẳng Hàn Nghệ trong chốc lát, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
– Ngươi nghĩ thế nào thì cũng không liên quan gì đến ta! Nhưng nếu ngươi đã nhờ Huyền Đạo đến giúp thì ta sẽ nể mặt vậy.
Nói xong, giọng điệu của y đột nhiên thay đổi, nói:
– Nhưng ngươi đồng thời cũng phải ghi nhớ, đây là lần cuối cùng. Nếu tên béo kia còn dám đến tìm Oánh Oánh thì đừng trách ta không khách khí.
Lời này rõ ràng là nói cho Vương Huyền Đạo nghe.
Dứt lời, y cũng không cho Hàn Nghệ có cơ hội mở miệng, bởi vì y không muốn Hàn Nghệ có bất cứ hứa hẹn gì. Hoặc nói lời hứa của Hàn Nghệ không đáng giá, dù sao lời nói của Hàn Nghệ cũng không có trọng lượng lắm. Y chỉ cần Vương Huyền Đạo biết điều này là được, rồi lại nói với người hầu ở bên cạnh, nói:
– Thả người ra!- Tuân lệnh!
Người hầu kia lập tức đi ra.
Qua một lúc lâu, chỉ thấy Hùng Đệ đang cầm một con thỏ đi vào. Hai bên má vừa đỏ vừa sưng, hai mắt cũng sưng đỏ, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi, hiển nhiên là rất hoảng sợ.
– Tiểu Mập!
Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã vội vàng đi lại.
– Hàn đại ca! Tiểu Dã!
Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã, nước mắt liền rơi xuống.
Tiểu Dã nhìn mặt Hùng đệ, nói:
– Tiểu Mập! Bọn họ đánh huynh à?
Hùng Đệ ngập ngừng, y muốn nói là không nhưng mặt sưng như này thì ai cũng nhìn ra rồi.
Tiểu Dã hung hăng quay đầu lại, căm tức nhìn Thôi Tập Nhận, làm bộ muốn xông lên.
Hàn Nghệ vội vàng gọi cậu ta lại.
Mặc dù Thôi Tập Nhận mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ “Ánh mắt của tên tiểu tử này…”
Hàn Nghệ quay người lại, nhìn thẳng Thôi Tập Nhận, nói:
– Thôi công tử! Đệ ấy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Ngài có đến mức phải làm thế không?
Thôi Tập Nhận thưởng thức trà, thản nhiên nói:
– Ta nghĩ là hiện giờ ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta không giao nó cho quan phủ đó.
Vương Huyền Đạo nhìn Hàn Nghệ, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đúng vậy! Ở đây còn có Vương Huyền Đạo, ta nể mặt y nên không tính toán gì với ngươi. Nhưng món nợ này ta nhất định sẽ tính với ngươi”.
Hàn Nghệ kìm nén tức giận trong lòng. Ban đầu hắn bị đánh ba mươi cái nhưng cũng không tức như hôm nay, nói:
– Nếu không có chuyện gì khác thì ta muốn dẫn họ về trước.
Thôi Tập Nhận không thèm để ý mà nói với Vương Huyền Đạo:
– Huyền Đạo! Ngươi vất vả lắm mới đến đây một chuyến, nếu không ở lại ăn một bữa cơm thì ta sẽ không thả người đâu.
– Vậy thì Vương Huyền Đạo không thể bất kính rồi!
Vương Huyền Đạo gật đầu nói với Hàn Nghệ:
– Hàn tiểu ca! Ta sẽ bảo xe ngựa đưa các ngươi về!
Hàn Nghệ nói:
– Đa tạ Vương công tử có hảo ý, Hàn Nghệ tâm xin lĩnh, Hàn Nghệ cáo từ.!
Nói xong, hắn liền nói với Hùng Đệ và Tiểu Dã:
– Đi thôi!
Ba người ra khỏi Thôi phủ.
Trên đường quay về, Hùng Đệ lén liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ không nói một lời, mặt âm trầm, bởi vì Hàn Nghệ đang giận y nên y nói với vẻ mặt áy náy:
– Hàn đại ca, rất xin lỗi, là đệ làm liên lụy đến huynh rồi!
Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, liếc nhìn Hùng đệ, một tay đặt trên vai cậu ta, cười nói:
– Chuyện này đệ làm không sai! Nhưng ta…Thôi không nói nữa. Nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, ta nhất định sẽ giúp đệ xả hết cơn tức này.
Tiểu Dã nói:
– Hàn đại ca, nếu…Nếu huynh đồng ý thì tối này đệ sẽ đến dạy cho tên họ Thôi kia một trận.
Hàn Nghệ cười nói:
– Không cần đâu! Cái này ta sẽ nghĩ cách, nếu như các đệ tin ta thì tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tiểu Dã ‘vâng’ một tiếng.
Hùng Đệ lau nước mắt nói:
– Hàn đại ca, Tiểu Dã, thôi đi, việc này đều là lỗi của đệ! Ta không muốn làm liên lụy đến hai người. Thôi gia không dễ chọc vào đâu.
– Cái gì mà thôi đi!
Hàn Nghệ không kìm nổi giận nói:
– Hiện giờ không phải là chuyện của một mình đệ nữa rồi, mà là chuyện của ba người chúng ta. Bất luận thế nào thì lần này ta cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa. Tiểu Mập! Đệ đừng khóc nữa, đệ càng khóc thì sẽ càng khiến những kẻ kia xem thường chúng ta.
Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ dường như thật sự tức giận, trong lòng có chút sợ. Y ‘vâng’ một tiếng, vội lau nước mắt đi.
Hàn Nghệ lại nói với Tiểu Dã:
– Tiểu Dã! Đệ dẫn Tiểu Mập về trước đi, bảo Thiếu công tử mang thuốc mỡ đến bôi cho Tiểu Mập. Ta phải đến một nơi.
Tiểu Dã nói:
– Đại ca! Huynh yên tâm! Đệ sẽ chăm sóc tốt Tiểu Mập!
Hùng Đệ lại tràn đầy lo lắng nói:
– Hàn đại ca! Hay là huynh về cùng bọn đệ đi!
– Các đệ cứ yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ta chỉ đi tìm phòng ở, chúng ta hai ngày này chuyển ra khỏi Dương gia, nếu không sẽ luôn phải sợ đầu sợ đuôi đấy. Ta thật sự chịu đủ trong thời gian này rồi.
Hàn Nghệ hừ một tiếng, lại nói:
– Được rồi! Các đệ đi về trước đi.
Tiểu Dã đỡ lấy Hùng Đệ nói:
– Tiểu Mập! Chúng ta phải tin đại ca, đi thôi!
Hùng Đệ gật đầu, liền cùng Tiểu Dã đi về phía Dương phủ.
Hàn Nghệ nhìn bóng dáng hai người bọn họ, híp mắt cười lạnh nói:
– Thôi Tập Nhận, cái nhục ngày hôm nay, ta nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm lần.