Sau khi ký xong cái hợp đồng ma quỷ này đôi mắt của Tịch Vãn liền ảm đạm chẳng có chút sắc màu gì đáng nói, khi con người ta đang ở đỉnh điểm tuyệt vọng thì mọi việc sảy ra như thế nào đều không sao cả.
Tịch Vãn hướng ánh mắt chán nản về phía Lạc Vũ nói.
” Em đã ký xong rồi, anh còn có yêu cầu gì nữa không ?”
Tịch Vãn cảm thấy cái khung cảnh này rất là quen thuộc hình như là không ít lần Diễm An An cũng quỳ dưới chân Lạc Tu Minh mà cầu xin như thế. Không lẽ người nào vào nhà họ Lạc đều bị khống chế và áp bức như thế hay sao chứ.
Lạc Vũ chẳng cần quan tâm Tịch Vãn đang nghĩ thứ gì cả, bởi vì hắn tạo ra hợp đồng này là muốn trói buộc cô ở bên cạnh mình chứ chẳng có ý muốn áp bức gì cả. Không thấy dáng vẽ chán nản của Tịch vãn và bộ dạng đau lòng của cô vì người đàn ông khác hay sao ?
Nếu thả cô ra không chạy đi đến bên cái tên kia mới lạ đấy, vậy nên Lạc Vũ hắn đành đi trước một bước tóm Tịch Vãn buộc bên cạnh mình là không có việc gì xảy ra rồi.
Nghĩ như vậy Lạc Vũ liền nhỏ nhẹ hướng ánh mắt về phía Tịch vãn đáp lời.
” Em lên đây một chút, anh có chuyện cần nhờ em giúp.”
Tịch Vãn nghe thế liền thờ ơ đáp lời.
” Vâng.”
Tịch Vãn cũng không muốn phí lời vì một người như Lạc Vũ nên chỉ ngoan ngoan trèo lên chiếc nệm mềm mại ngồi bên cạnh hắn như chờ chỉ thị tiếp theo vậy.
Mà Lạc Vũ thấy Tịch Vãn vâng lời như thế liền vươn bàn tay to lớn ra ôm thân thể nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đặt phía bên cạnh mình, không đợi Tịch Vãn phản ứng hắn liền vùi đầu vào đôi gò bồng đào căng tròn của cô mà khép mờ đôi mắt như muốn ngủ vậy. Nhưng bàn tay của hắn không ngừng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tịch Vãn như sợ cô chạy mất vậy.