Bằng không thì hai võ giả Luyện Cốt đỉnh phong, làm sao lại đi lôi kéo một võ giả Dịch Cân kỳ như hắn, cái này rõ ràng là tự tìm phiền phức cho mình mà.
“Thú vị, hai người này muốn làm gì? Giết người cướp của ư?”.
Mặt ngoài Lâm Minh không đổi sắc, vừa không đồng ý, cũng không từ chối. Với thực lực hiện giờ của hắn, giết hai võ giả Luyện Cốt đỉnh phong này căn bản không thành vấn đề, cho nên căn bản không sợ bọn họ có ý đồ xấu gì.
Nam nhân mặt khỉ thấy Lâm Minh còn có do dự, vội bổ sung:
– Tiểu huynh đệ không muốn đi sâu vào Nam Cương hoang dã xem thử hay sao? Nơi đó có không ít dược thảo mấy trăm năm, cái gì Huyết sâm, Linh Chi đủ thứ đều có rất nhiều. Lần này huynh đệ chúng ta muốn đi một chỗ di tích tìm bảo, mở ra trận pháp di tích cổ đó cần ít nhất ba võ giả Dịch Cân kỳ trở lên liên thủ mới được. Thế này đi, nếu ngươi đi theo chúng ta, đến lúc đó lấy được bảo vật, chia cho ngươi hai phần, sao hả?
Nam nhân mặt khỉ nói được một nửa, phát hiện Lâm Minh dường như đã hoài nghi bọn họ, vội vàng đưa ra giải thích này.
Lúc nam nhân mặt khỉ nói chuyện, Lâm Minh lại dùng chân nguyên truyền âm liên hệ hai cô gái ở phía sau hắn, nói:
“Hai nam nhân trước mặt các ngươi là đồng bọn ư?”.
Hai cô gái không nói gì, Lâm Minh ngẫm lại, liền đoán có thể các nàng còn chưa biết chân nguyên truyền âm, liền đổi cách hỏi khác.
“Nếu là phải, các người chớp mắt một lần, nếu không phải, các người chớp mắt hai lần”.
Lâm Minh nói xong, cô gái lớn tuổi hơn không tỏ vẻ gì, còn cô gái hơi non nớt kia chớp mắt hai cái.
Lâm Minh thấy cảnh này, trong lòng liền hiểu rõ.
Hai nam nhân này rõ ràng không phải là người tốt gì.
“Các người bị bọn họ bắt giữ? Nếu là đúng, liền chớp mắt một cái, nếu không phải, vậy chớp mắt hai cái”.
Cô bé kia lại chớp mắt một lần, quả nhiên là hai nàng bị hai người này bắt ép.
Lâm Minh cảm thấy chuyện này trở nên thú vị, hai nam nhân bắt giữ hai thiếu nữ này làm gì, bán cho võ giả khác làm lô đỉnh thải bổ ư?
“Bọn họ nói dò thám di tích là thật ư?”.
Lần này không cần Lâm Minh nói, cô bé liền chớp mắt một cái, xem ra quả thật có một cái di tích cổ.
“Hắn nói không đủ người, mở ra trận pháp di tích cổ kia cần ít nhất ba võ giả Dịch Cân kỳ trở lên liên thủ mới được, đó cũng là thật ư?”.
Cô bé đang muốn chớp mắt, lúc này cô gái lớn tuổi hơn bỗng quay đầu trừng cô bé một cái, cô bé liền nhút nhát cúi đầu như đứa bé làm sai chuyện.
Lúc này Lâm Minh không hiểu ra sao, quan hệ giữa bốn người này là như thế nào.
Ngay lúc này, trong đầu hắn bỗng vang lên giọng nữ, tuy rằng giọng nói non nớt, nhưng cực kỳ lạnh lẽo.
“Nếu không muốn chết liền mau chạy đi, có lẽ bây giờ còn kịp”.
Trong lòng Lâm Minh ngẩn ra, có chút khó tin nhìn cô gái lớn tuổi hơn, rõ ràng nàng biết chân nguyên truyền âm, chỉ là trước đó không muốn nói với hắn mà thôi.
Hắn không ngờ tới, cô gái nhỏ thoạt nhìn vô hại này, vừa mở miệng là một câu lạnh băng như thế.
Lúc này, hai nam nhân kia cũng ý thức được Lâm Minh đang chân nguyên truyền âm trao đổi với Na Y.
Nam nhân mặt khỉ cười khẩy, thân mình lặng lẽ dời chếch nửa bước, cùng nam nhân đầu trọc thành thế ba cạnh, chặn đường đi của Lâm Minh, hắn vẫn ôn hòa nói:
– Tiểu huynh đệ, sao rồi, có muốn đi cùng chúng ta một chuyến không.
Nam nhân đầu trọc cũng cười hì hì nói:
– Tiểu huynh đệ nên cân nhắc cho kỹ, bằng không có thể sẽ hối hận.
Tuy rằng hai người đang cười, trong nhưng nụ cười lại ẩn chứa sát khí. Bọn họ căn bản không để Lâm Minh vào lòng, một cái võ giả Dịch Cân kỳ mà thôi, hai người bọn họ đều là Luyện Cốt đỉnh phong, muốn đối phó Lâm Minh còn không dễ như trở bàn tay.
Nhưng hai người lại không biết, lúc này trong lòng Lâm Minh cũng có cùng tính toán đó. Dùng Lôi Hỏa Sát, hắn có thể giết chết võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ, huống chi hai người này chỉ là Luyện Cốt kỳ đỉnh phong mà thôi, không cần Lôi Hỏa Sát cũng có thể thu phục được.
Hắn cảm thấy hứng thú là di tích cổ kia, nếu giết hai vị này, vậy khỏi đi di tích cổ đó nữa.
Hơn nữa nghe ý của hai người này, tiến vào di tích cổ có thể thật là cần ba võ giả Dịch Cân kỳ trở lên liên thủ, nếu xử lý hai người bọn họ, mình cũng không còn cách nào nữa.
Dứt khoát tương kế tựu kế, ngụy trang mình thành một tên nhị thế tổ chưa trải sự đời, làm hai vị này thả lỏng cảnh giác.
Nếu đến lúc đó hai nam nhân này ra tay trong di tích cổ, Lâm Minh không ngại tiện tay đưa bọn họ một đoạn đường, còn bảo vật thì đương nhiên là hắn thuận tiện cầm lấy.
Lúc này, trong đầu Lâm Minh lại vang lên tiếng nói chân nguyên truyền âm lạnh băng của cô gái kia.
“Bảo ngươi đi lại không đi, nói nhảm nhiều làm gì, bây giờ bọn họ đã hoài nghi ngươi biết được thứ không nên biết, đã không có khả năng bỏ qua cho ngươi, ngươi tự cầu phúc đi”.
Nói xong, nàng không nói gì nữa, khuôn mặt nhỏ rất đáng yêu lại trở nên lạnh lùng.
Điều này làm trong lòng Lâm Minh buồn cười, hắn cũng không phủ nhận cái gì, chuẩn bị đi một chuyến với hai nam nhân này.
Chỉ là không biết rốt cuộc trong di tích cổ này có bảo vật gì? Hệ số nguy hiểm bao nhiêu?
Trong lòng Lâm Minh có không ít thắc mắc, tuy nhiên rõ ràng là cô bé biết chân nguyên truyền âm kia không muốn trả lời hắn. Còn cô bé chịu trả lời hắn lại chỉ có thể chớp mắt, mấy vấn đề này không phải chỉ dựa vào nháy mắt đơn giản là có thể trả lời rõ ràng được.
Nghĩ vậy, Lâm Minh liền nặn ra tươi cười cảm kích, nói:
– Hai vị đại ca thật là khách sáo. Nói lại, ta quả thật lần đầu tới Nam Cương, lạ nước lạ cái, đi đường thật là cực kỳ nguy hiểm. Nếu hai vị đại ca chịu dẫn ta theo, vậy thật là quá tốt.
Nghe Lâm Minh bỗng nhiên nói vậy, nam nhân mặt khỉ lại sửng sốt một chút, cái tên này, là ngốc thật hay là giả ngu?