Da đầu Mạc Chi Dương tê dại, chẳng lẽ vừa đi có nửa ngày đã xảy ra chuyện?
Đừng là Cố Mị gây chuyện, vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.
“Hừ ~”
Hàn Tĩnh Bạch nằm trên sô pha cuộn mình thành một đoàn, nhìn bộ dáng rất vất vả, cổ áo sơ mi mở rộng, thân cao 1m9 nép mình trên sô pha sắc mặt đỏ bừng.
“Anh không sao chứ?” Vừa thấy liền biết không ổn, Mạc Chi Dương nhanh chân đi vào, định cúi người xem hắn bị làm sao, kết quả bị túm quần áo kéo một phát ngã lên trên người hắn.
“Anh!”
Chưa kịp dứt lời vị trí hai người đã bị đảo ngược, Mạc Chi Dương bị hắn đè dưới thân, “Nghịch tử, buông ra cho ông! Ăn trúng thuốc kích dục à! Mẹ nó.”
Thân nhiệt hắn rất cao, Mạc Chi Dương bị hun đến có chút choáng váng, nhưng cậu không muốn làm với ai khác ngoài trà xanh, nếu hắn biết được, nhất định sẽ muốn ăn thịt người.
“Ăn, ăn bánh kem.” Trán Hàn Tĩnh Bạch tràn đầy mồ hôi, hai mắt kiềm chế đến đỏ bừng, tuy rằng rất vất vả, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, dưới sự xô đẩy của cậu, hắn hơi chống người lên, “Ưm ~ “
Toàn thân khó chịu như bị lửa thiêu đốt, khiến người ta không biết phải làm thế nào mới tốt, vẻ mặt nguyên bản lạnh lùng cũng tràn đầy xuân tình.
Bánh kem?
Mạc Chi Dương đưa mắt nhìn về cái bánh dâu tây ngàn tầng đang ăn dở trên bàn, hẳn sẽ không phải là cái thứ này chứ. Nhiệt khí toả ra trên gương mặt kia, vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn đang muốn hôn xuống.
Mạc Chi Dương sợ tới mức nhanh chóng lấy tay ngăn mặt hắn lại, “Ai cho anh cái bánh kem này?”
“Ngày hôm qua, cái đó…. nam biên tập viên kia.” Hàn Tĩnh Bạch cũng đang đè nén dục vọng, hầu kết lăn lộn, cố gắng gượng dậy khỏi người cậu, nhưng thử nhiều lần cũng không thể làm gì được, cuối cùng cả người đều như mất hết sức lực.
Tất cả trọng lượng đều đè hết lên người cậu, đem người gắt gao bao bọc, sô pha quá nhỏ, nhiệt độ thiêu đốt rút cạn không khí khiến nó trở nên nhớp nháp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định khí tiết tuổi già* khó giữ được, Mạc Chi Dương dùng đầu gối đẩy hắn ra, hai tay liều mạng để lên ngực hắn, không muốn để người vượt Lôi Trì** một bước, “Anh mẹ nó buông tôi ra, tự mình xử lý đi!”
(*) ‘Khí’ phách, trinh ‘tiết’.
(**) Lôi Trì (là một con sông huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc) thường đc ví không dám vượt qua một phạm vi nhất định.
“Dương Dương.”
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn quyến rũ, thật giống như ma chú khiến Mạc Chi Dương đột nhiên ngừng giãy giụa, tay đặt ở trên ngực hắn, “Anh, anh lại kêu thêm một lần nữa đi?”
Hiển nhiên, Hàn Tĩnh Bạch cũng sững sờ, ngốc nghếch gọi một câu: “Dương Dương.”
“Mẹ nó!” Mạc Chi Dương mắng một câu thô tục, cánh tay đang chống cự đột nhiên túm cổ áo của hắn kéo về phía mình, tay trái nắm gáy hắn, đảo khách thành chủ.
Hàn Tĩnh Bạch bị đảo ngược một cách đột ngột làm cho trở tay không kịp, nhưng cũng sẽ không để cho cậu chiếm thế thượng phong, đầu lưỡi cuối cùng cũng trở nên hữu dụng, bắt đầu khuấy động mưa gió.
Mưa đến bất ngờ không kịp phòng bị, vừa gấp gáp lại vừa lớn, trong nháy mắt hai người đều ướt sũng, nơi tiếp xúc với nhau lại càng ướt hơn nữa.
Mưa rơi bạch bạch bạch, mái tóc dài của Hàn Tĩnh Bạch cũng ướt sũng, theo động tác thẳng của hắn mà trượt sang hai bên.
Mái tóc đen nhánh đung đưa trước mắt, Mạc Chi Dương vươn tay nắm lấy chùm tóc bên trái, “Anh, anh nhẹ chút ưm ha ~~”
“Kêu tên của anh, Dương Dương kêu tên của anh.” Da đầu bị kéo có hơi đau, nhưng Hàn Tĩnh Bạch không quan tâm, chỉ có đau một chút mới khiến hắn thật sự cảm nhận được bản thân đã có được cậu.
Thứ này muốn giả cũng không được*, Mạc Chi Dương nắm chặt lấy tóc của hắn, chỉ cầu người có thể ban một chút thương tiếc, “Huhu, anh quá lớn, Hàn Tĩnh Bạch ưm~”
(*) Chắc ý của DD là con ciu không phải giả, thật sự là của trà xanh ???
“Có qua có lại, Dương Dương cũng rất chặt đúng không? Ăn no căng.” Sô pha này thật sự không thể dùng được tay chân, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên đem cậu bế lên trong tư thế này.
Mạc Chi Dương sợ tới mức xuân triều rút đi, vòng tay ôm lấy cổ hắn, không khỏi cắn chặt hơn, “Ưm, đi được không~”
“Có thể, Dương Dương thật tuyệt.” Hàn Tĩnh Bạch bế người vào phòng ngủ, cửa tự động đóng lại sau khi bọn họ rời đi.
Ở trên giường là có thể buông lỏng tay chân, tay trái của Hàn Tĩnh Bạch chống bên cạnh đầu của cậu, tay phải cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, “Dương Dương, Dương Dương.” Tóc dài và giọng nói đều đang run rẩy.
Mạc Chi Dương kẹp chặt thắt lưng của hắn, cuối cùng giống như mất hết sức lực mà buông ra, mơ hồ nhìn người đang đè trên người mình, vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng bị nhuộm đến nóng rực.
Mồ hôi từ thái dương của hắn trượt dài xuống, mái tóc dài phiêu dật cùng bộ dáng lúc trước thật sự khác nhau, thế cho nên cậu mới không phát hiện hoá ra lại là hắn, “Hôn em.”
Vừa dứt lời, đã bị hắn lấp kín.
Cuối cùng hẳn là đã hôn mê đi?
Mạc Chi Dương mở to mắt, quay đầu nhìn người đàn ông bên gối, kỳ quái là không có khó chịu như vậy, cả người như được ngâm mình trong suối nước nóng.
Trời đã tối, với tay sờ soạng cái tủ đầu giường, định đi bật đèn lên lại sờ được điếu thuốc và cái bật lửa, bỗng dưng thấy thèm thuốc lá liền kéo lại, chống tay ngồi dậy châm một điếu.
Bị tiếng bật lửa đánh thức, Hàn Tĩnh Bạch mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Dương đang hút thuốc, thị lực của hắn rất tốt nên có thể nhìn thấy đám sương khói cậu phun ra trong bóng tối.
Mạc Chi Dương thấy hắn đã tỉnh, hít sâu một hơi cúi người phun lên mặt của hắn, bắt chước các lão đại, “Sau này cưng hãy đi theo anh, anh đảm bảo cưng sẽ không lo ăn uống*, chỉ cần cưng ngoan ngoãn nghe lời, biết không?**”
(*) “我保你吃香喝蜡” không hiểu lắm nên chém sương sương.
(**) DD đang bắt chước mấy lão đại nên tui để sưng hô z thui nghen.
“Biết.” Hàn Tĩnh Bạch ngoan ngoãn phối hợp, mái tóc dài xõa tung sau lưng.
Sau khi nói xong bản thân lại không nhịn được mà cười thành tiếng, “Ha ha ha ha.” Tay kẹp điếu thuốc đặt ở mép giường, trước đây mục tiêu nhiệm vụ là bảo vệ, bây giờ lại chính là người đàn ông của cậu, cần phải canh chừng kĩ hơn.
Nếu như bị cái thứ chó Cố Mị kia lợi dụng sơ hở mà chen vào, vậy người đàn ông này cũng không cần giữ lại, trực tiếp nhấn vào bồn cầu.
Không hiểu Dương Dương đang cười cái gì, Hàn Tĩnh Bạch ngồi dậy, “Dương Dương tại sao lại cười?”
“Anh nha, đừng dễ tin tưởng những người khác quá, có người là sói đội lốt cừu, chỉ nghĩ làm sao để phá hủy anh rồi nuốt vào bụng, giống như cái bánh kem hôm nay, nếu em không tới có phải anh muốn làm với cậu ta không?” Mạc Chi Dương không nghĩ tới Cố Mị này lá gan lớn đến mức dám cho hắn ăn xuân dược.
Bánh kem?
Hàn Tĩnh Bạch bừng tỉnh, thầm nghĩ: Thật ra cái bánh đó cũng không có thuốc, tất cả cũng chỉ vì thèm, không phải thèm ăn bánh kem mà là thèm ăn Dương Dương.
Nhưng những lời này chỉ có thể giấu trong bụng, cái nồi này cứ để Cố Mị cõng đi, Hàn Tĩnh Bạch chủ động vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu, “Anh quả quyết* sẽ không có quan hệ xác thịt với cậu ta, anh chỉ nguyện mây mưa cùng em.”
(*) Nói một cách chắc chắn, không hề do dự.
Khoảnh khắc đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sức lực nắm cổ tay cậu đột nhiên tăng lên, Mạc Chi Dương cũng không quan tâm, “Em sẽ bảo vệ anh.”
“Dương Dương.” Hàn Tĩnh Bạch siết chặt cổ tay cậu, đôi môi run rẩy, không thể tin nhìn người đang nói nhảm trước mặt.
Tại sao cả người Dương Dương bê bết máu nằm giữa đường cái?
——-+—–+——-