Vi tiểu thư được khênh thẳng tới phòng phẫu thuật, Đỗ Văn Hạo phân phó Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đi chuẩn bị cho phẫu thuật.
Có điều, Đỗ Văn Hạo trước khi chưa xác định có cần thiết phải phẫu thuật hay không thì không dám tùy tiện quyết định làm phẫu thuật. Dẫu sao, phẫu thuật là một loại phương thức trị liệu có tính tổn hại, và vô cùng nguy hiểm, là sự lựa chọn bất đắc dĩ, có thể không làm vẫn là tốt nhất.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống cạnh giường mềm, cách một tấm màn mỏng, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Vi tiểu thư, hắn liền nói với một lão mụ tử đang ở bên cạnh chăm sóc: “Xin lấy tay của tiểu thư ra đây, ta muốn xem mạch.”
Lão mụ tử cẩn thân vén màn lên, thấp giọng nói: “Tiểu thư, đại phu muốn chẩn mạch cho người, người…”
Bốp, lão mụ tử bị tiểu thư đó đá cho một cước, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã. Trong màn mỏng truyền ra giọng nói lanh lảnh sắc nhọn của Vi tiểu thư: “Cút! Ôi mẹ ơi…, đau chết con rồi…, mẹ ơi cứu con với…”
Quý phụ ngồi cạnh giường khóc lóc: “Con à! Đừng gấp, sư phụ của Tiền đại phu đang khám bệnh cho con, Tiền đại phu đã nói, Đỗ đại phu này thiện trường thần kỹ Hoa Đà, biết mổ bụng liệu thương, nhất định có thể chữa khỏi bệnh đau bụng cho con..”
“Không! Con không muốn mổ bụng đâu! Ối…, ai dám đụng vào bụng ta, ta sẽ giết hắn…! Ái… đau chết tôi rồi…”
Lão phụ vừa rồi cẩn thận thò đầu vào trướng bồng, thấp giọng nói: “Tiểu thư! Sư phụ của Tiền đại nhân đang ở đây, người mau giơ cổ tay ra…”
Lại một cước nữa được đá ra, lần này lão phụ đã có chuẩn bị, vội vàng né tránh, không bị đá trúng.
Mắt thấy đại tiểu thư đanh đá như vậy, Đỗ Văn Hạo bừng bừng tức giận, nói: “Đá đi! Ngươi cứ đá đi! Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu không phối hợp với ta để chẩn sát trị bệnh thì nằm đợi chết đi! Bất kể ngươi là ai, Ngưu Đầu Mã Diện của Diêm Vương lão gia đều không khách khí đâu! Đều câu hồn hết! Ngươi cứ đá đi!”
“Đỗ đại phu…” Quý phụ đau lòng thấp giọng van cầu, “Hài tử không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng để bụng…”
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Hiện tại là lúc nào rồi? Bệnh của cô ta là cấp chứng, phát tác từ sớm, hiện tại đã xuất hiện hiện tượng bị sốc rồi, còn dây dưa nữa thì chẳng còn mạng đâu, còn giở cái tính đỏng đảnh của tiểu thư ra đây nữa làm gì? Đợi tới Diêm Vương điện mà đỏng đảnh nhé!”
Quý phụ từ trước tới giờ chưa từng bị người ngoài nói xa xả vào mặt như vậy, nhưng suy nghĩ lại lời của Đỗ Văn Hạo thì cũng thấy đúng, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Không ngờ, những lời này của Đỗ Văn Hạo lại có tác dụng, một lát sau, trong màn không còn động tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng khóc thút thít, xen lẫn với tiếng kêu đau. Lát sau, từ trong màn thò ra một cánh tay trắng nõn, co chặt năm ngón tay lại, sau đó thì khe khẽ run theo tiếng khóc.
Đối với loại đại tiểu thư ngang ngược như thế này, Đỗ Văn Hạo nhìn rất không quen, không chút khách khí nắm cổ tay nàng ta kéo ra: “Đặt cho tử tế vào!”
Cô nương bên trong ối chà một tiếng, bị Đỗ Văn Hạo làm đau, khóc hu hu.
Đỗ Văn Hạo sờ sờ tay nàng, cảm thấy bàn tay lạnh ngắt, lòng bàn tay có mồ hôi lạnh, đặt thẳng tay nàng ta ra rồi dùng ba ngón tay ngưng thần bắt mạch, phát hiện mạch rất yếu, trong lòng khẩn trương, cao giọng nói: “Ta muốn vén màn lên để kiểm tra, ngươi nếu muốn sống thì ngoan ngoan nằm yên, phối hợp với ta để trị liệu, khi nào chuẩn bị xong thì nói với ta một tiếng!”
Bên trong màn vang lên tiếng sột soạt, nữ hài đó tự hồ như co người vào trong chăn, vừa khóc vừa nói: “Xong rồi!”
Đỗ Văn Hạo vén màn lên, chỉ thấy dưới cái chăn rực rỡ lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt trắng bệch, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, đang thở hổn hển. Thân hình co rút trong chăn đang không ngừng run rẩy, tựa hồ như đang cố sức nhịn đau.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng hỏi: “Đau ở đâu?”
“Bụng, bụng đau…, đau muốn chết luôn…”
“Mở miệng ra! Để ta xem lưỡi của ngươi!”
Vi tiểu thư trù từ một thoát, ngửa cổ lên lè một chút đầu lưỡi ra.
“Ấy! Ngươi thò một tí đầu lưỡi ra thì ta xem cái gì được? Há miệng to ra một chút, thò đầu lưỡi dài ra một chút! Nhanh! Ta không có thời gian để cà kê dê ngỗng với ngươi đâu, bệnh của ngươi không dây dưa được đâu!”
Vi tiểu thư vội vàng hé môi hồng, cố hết sức thò cái lưỡi thơm ra.
Đỗ Văn Hạo nhìn vào thì thấy lưỡi nàng đỏ nhạt, bựa lưỡi màu bạc, trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi trước đây cũng từng bị đau như thế này đúng không?”
“Ừ, hình như…, hình như từng đau…”
“Hình như cái gì? Có là có mà không là không! Nói rõ ra, biết bệnh sử thì mới có thể phán đoán chính xác bệnh chứng của ngươi! Ngươi nếu không phối hợp tốt với ta, chẩn sát sai thì đừng có trách!”
“Người ta không nhớ rõ mà… hu hu…” Vi tiểu thư co vào trong chăn rồi khóc lớn.
Lão phu lúc trước bị đá là thị nữ thiếp thân của Vi tiểu thư, vội vàng thay tiểu thư trả lời: “Đại phu, tiểu thư của chúng ta từ lúc hiểu chuyện thường bị đau bụng, có lúc đau rất kịch liệt, có lúc lại chỉ âm ỉ đau…”
“Ai bảo ngươi nói? Cút ra…” Vi tiểu thư nói, “Ối mẹ ơi…, đau quá!”
Đỗ Văn Hạo cao giọng hỏi quý phụ: “Vị quản (khoang dạ dày) của cô ta từng bị tổn thương có phải không?”
Quý phụ vừa khóc vừa nói: “Tiên sinh quả nhiên cao minh, mùa đông năm hài tử được mười tuổi, từng cùng cha ra ngoài săn bắn, gặp phải mãnh hổ nên ngựa bị kinh sợ, chạy loạn mấy dặm, rơi vào trong một vách núi nhỏ, may mà được cây cối cản lại. Khi tìm thấy nó đã là năm ngày sau, hài tử đã phải ăn gió uống tuyết rất lâu.”
“Mẹ! Mẹ nói ra những cái này làm gì…, ối trời…!” Vi tiểu thư vừa khóc vừa nói.
“Được được! Mẹ không nói! Không nói nữa!”
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Cô ta bình thường ăn uống không theo quy luật đúng không? Nói thật cho ta nghe!”
Quý phụ nói: “Vâng, sau chuyện đó, nó rất dễ đói, nhưng ăn một chút là no ngay, có lúc ăn đến trương cả bụng, có lúc một ngày không ăn cả một chén cơm nhỏ.”
Tiền Bất Thu ở bên cạnh chen vào nói: “Vốn là tì vị (tì và dạ dày) nhiễm lạnh, lại thêm ăn uống không hợp lý, can khí ứ động, dạ dày bị tổn thương, trung tiêu không vận hành đúng, chẳng trách…”
Vi tiêu thư trong màn rít lên: “Còn lề mề gì nữa? Mau trị bệnh cho ta đi! Ta đau muốn chết rồi…”a