– Đợi lão phu chuẩn bị cho tốt thì sẽ cho công tử biết.
Đường Tiểu Đông biết rõ có hỏi tiếp thì Khổ đại sư cũng không có trả lời, lắc lắc đầu tiến về phía thư viện.
Trước mắt còn đang thủ hiếu (chịu tang), ngày đó hắn cũng không ăn tươi Phượng cô cô, mà chỉ giống như Ngọc Chân trưởng công chúa dựa vào tay cùng miệng vài lần đưa nàng lên đỉnh vu sơn mà thôi.
Bởi vì vấn đề bối phận, hắn không thể cho Phượng cô cô một danh phận chính thức, cho nên trong nội tâm vẫn một lực áy náy.
Kỳ thật, Lôi Vân Phượng cũng minh bạch, nàng cùng Lôi Mị, phải có một người chịu hy sinh, ai bảo nàng là trưởng bối, tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng cũng không còn cách nào, cho nên, nàng cũng không bức Đường Tiểu Đông. Đương nhiên cảm giác an toàn khi được người yêu thương che chở, cùng với tư vị mỹ diệu khi hai người ở gần nhau khiến nàng trầm mê không có cách nào tự kìm chế, đồng thời luân thường đạo lý lại khiến nội tâm nàng tự trách, bất an, mê man.
Muốn lên núi Lạc Vân, cũng có thể không cần phải đi qua Thập Lý Tập, nhưng Đường Tiểu Đông lại đang đi về phía Thập Lý Tập.
Buổi sáng còn chưa ăn điển tâm, hắn có ý đến Nhất Phẩm Trai dùng bữa.
Từ khi cử động thân mật cùng Phượng cô cô bị Hà Hiểu Nguyệt thấy được, rất nhiều ngày rồi hắn còn chưa ghé qua Nhất Phẩm Trai, bất quá trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt quả thực là vô song, hơn nữa nàng lại là một đại mỹ nhân, trong đầu hắn không rục rịch ý nghĩ đen tối mới là chuyện lạ.
Xác thực như lời Lôi Mị nói, nữ nhân bên cạnh hắn đã không ít, hắn cũng muốn tu tâm dưỡng tính, bất quá, có lẽ bởi vì trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt, hoặc là do thói phong lưu thành tính, hắn xác thực là có động cơ không trong sáng đối với Hà Hiểu Nguyệt.
Đúng lúc tiến vào Thập Lý Tập, hắn chợt thấy thân ảnh một người mà hắn không muốn giáp mặt nhất.
Trước cửa tập trấn, Trầm Tích Nguyệt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn n lần, đang đứng trong gió tuyết, mặt đẹp vì hơi lạnh mà đã biến thành đỏ bừng, vô số bông tuyết rải đầy trên đầu, trên bả vai của hắn, gió lạnh gào thét, thổi chiếc áo choàng máu trắng của hắn bay phất phới, lộ ra thân hình mảnh mai đẹp đẽ, nếu như hắn là nữ nhân xác thực là khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy thương tiếc.
Đáng tiếc hắn là nam nhân.
– Thẩm huynh…
Ngồi trên lưng ngựa Đường Tiểu Đông thở dài, cứng ngắc chào hỏi.
Đối phương là cố ý ở đây chờ hắn, hắn không có khả năng mắt điếc tai ngơ, hơn nữa nhìn hắn vì gió lạnh có chút run rẩy, chắc hẳn là đã ở chỗ này đợi lâu lắm rồi.
– Đường công tử.
Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Tích Nguyệt lập tức sáng ngời, khuôn mặt vì giá rét mà biến thành đỏ bừng chợt hiện lên một nụ cười yêu dị, động lòng người.
Đường Tiểu Đông hung hăng xoa xoa khuôn mặt của mình. Nói thật, hắn không thể không thừa nhận, nụ cười của Trầm Tích Nguyệt so với Lôi mị còn yêu dị, hấp dẫn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn so với Lôi Mị còn đẹp hơn vài phần, đẹp đến quỷ dị. Tựa hồ nhìn thấu được tâm tư đối phương, nụ cười trên mặt Trầm Tích Nguyệt lại càng thêm sáng lạn. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
– Từ khi Tích Nguyệt được thưởng thức qua trù nghệ vô song của Hiểu Nguyệt cô nương, đến nay vẫn một mực nhớ mãi không quên. Nhưng nếu không có Đường huynh, Hiểu Nguyệt cô nương lại không chịu nấu thêm vài món mỹ vị. Cho nên Tích Nguyệt đành phải chờ Đường huynh, muốn hưởng nhờ một chút lộc của Đường huynh, ha ha.
Chỉ vì muốn thưởng thức thêm một vài món ngon do Hà Hiểu Nguyệt nấu mà chờ hắn trong gió tuyết suốt mấy canh giờ?
Mục đích chỉ đơn giản như vậy? Hắn cũng không phải là chưa từng thưởng thức qua trù nghệ của Hà Hiểu Nguyệt.
Phong Lưu
Tác giả: Ng Lang Thúc