Cơ thể Cảnh Sâm không ngừng co giật, cơ thể còn rất nóng có thể nói là nóng hơn cả hôm qua, Cảnh Sâm hô hấp dần khó khăn. Cảnh Sâm run rẩy nhìn Mỹ Lam và nói….Anh nói gì đó nhưng Mỹ Lam hoàn toàn không nghe được, tại sao? Tại sao? Không! Mỹ Lam giật mình tỉnh dậy, cô nhìn kĩ lại mọi vật rồi mới định thần lại mới biết nãy giờ chỉ là mơ.
Mỹ Lam nhẹ nhỏm thở phù một hơi, nhưng cô cũng chợt nhớ xoay sang nhìn Cảnh Sâm. Thật may mắn anh đã tỉnh rồi, và còn ngồi ngay đây.
Cảnh Sâm đang ngồi nghỉ ngơi thì thấy Mỹ Lam vừa la lên từ ‘Không’ rồi tỉnh lại. Anh lo lắng lại gần lo lắng hỏi:”Em có sao không? Em gặp ác mộng à?”
Mỹ Lam thấy Cảnh Sâm vẫn khoẻ mạnh, đang ngồi trước mặt cô hỏi thăm cô làm Mỹ Lam không khỏi vui mừng xúc động mà khóc ôm chặt lấy Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm bất ngờ với hành động của Mỹ Lam, nhưng dần dần cũng nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô:”Đừng khóc! Anh ở đây rồi!”
Nghe được câu nói đó của Cảnh Sâm thì Mỹ Lam lại càng khóc lớn hơn, câu nói anh như một vật nhọn cứa đúng ngay chỗ hiểm của cô làm cô không thể ngừng đau cũng như không ngừng khóc.
Đợi đến gần nữa ngày trời Mỹ Lam mới dân dần ngưng khóc, có lẽ là vì quá lo cũng là vì quá sợ làm Mỹ Lam vẫn chưa định thần lại được. Đến một lúc lau sau nữa Mỹ Lam mới hết nất và nói câu đầu tiên:”Anh khoẻ hơn rồi chứ!”
Cảnh Sâm vui vẻ xoa xoa đầu Mỹ Lam nói:”Anh đã ổn hơn hôm qua rồi! Xin lỗi vì đã làm em lo lắng!” Cảnh Sâm trả lời để an ủi Mỹ Lam chứ nói thật ra anh chả ổn tí nào, đúng là ổn hơn ngày hôm qua nhưng trong người anh vẫn có cảm giác gì đó lạ lắm. Nó cứ như muốn tuôn trào ngay bất cứ lúc nào và như đang thèm muốn một cái gì đó.