Sau lại qua quá trình thử độc, Tiêu Giác sai người hầu lui xuống, chỉ để lại một mình Vương Đức Thắng.
“Khó trách tại sao lại phải chờ tới giờ ngọ mới bắt đầu săn thú, những đồ này của ngươi đều là mang từ trong cung ra, thời gian bố trí khẳng định tốn không ít thời gian”. Không có người ngoài ở đây, Tiêu Thế Nam cũng chẳng để ý quy củ gì nữa, nhích mông ngồi gần Tiêu Giác, nói với mọi người: “Mau ăn mau ăn”.
Khương Đào và Thẩm Thời Ân, Khương Dương, Khương Lâm ngồi xuống theo thứ tự.
Tiêu Giác vốn không muốn ăn gì, nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn cười nói: “Ngươi là quỷ chết đói đầu thai thành đấy à?”.
Tiêu Thế Nam bị hắn trêu cũng chẳng xấu hổ, cười nói: “Không phải là giờ ngọ bắt đầu săn thú còn cần ngươi chủ trì sao? Ngươi không cơm nước nhanh lên, chúng ta xuất phát như nào?”.
Nói xong Tiêu Thế Nam còn gắp đồ cho Tiêu Giác, gắp đầy một bát rồi đưa tới trước mặt hắn.
Khương Đào nhìn không chịu nổi nữa bèn cầm đũa gõ mu bàn tay hắn: “Đệ ăn của đệ đi, cứ ép người khác làm gì? Săn thú có ba ngày, kể cả hôm nay có muộn một chút thì hai ngày sau không đủ để thỏa mãn đệ à?”.
Tiêu Thế Nam “ui” một tiếng, buông đũa nói: “Được rồi, đệ không giục nữa?”. Sau đó lại xoay qua làm mặt hề với Tiêu Giác nói: “Đồ gì cũng mang sao không bưng luôn cả cái bàn trong cung tới nữa?”.
Bàn ở doanh trướng là bàn hình tròn to mà bàn trong cung là bàn dài hình chữ nhật.
Tiêu Thé Nam nói vậy nghĩa là nếu là cái bàn trong cung thì tẩu tử sẽ không đánh hắn được!
Khương Đào cười nói: “Càng lớn càng không đứng đắn”.
Nhưng nói tới nói lui, thấy Tiêu Thế Nam hiển nhiên vì được cha mẹ yêu thương mà so với bình thường càng thêm cởi mở, Khương Đào cũng thấy vui cho hắn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Giác biết Tiêu Thế Nam nóng vội, cũng chưa nói không để ý tới hắn, đúng là sai người bắt đầu sớm hơn nửa canh giờ so với bình thường.
Kèn lệnh vang lên, các quan viên dẫn nhà mình ra khỏi doanh trướng.
Tiêu Giác khí phách đứng đón gió ở chỗ cao nhất trên khán đài, áo choàng dài bay phấp phới trong gió, người hầu đứng sau dâng lên một thanh đao được khảm đá quý cho hắn, Tiêu Giác cất cao giọng nói: “Hôm nay, trẫm chung vui với quần thần, người thu hoạch nhiều nhất sẽ có được thanh đao này!”.
Khương Đào đứng ở dưới đài, tuy không biết đao kia sắc bén bao nhiêu nhưng chỉ thấy sự lấp lánh của những viên đá quý dưới ánh nắng liền biết đao này hẳn là vô cùng quý báu.
Nàng quay đầu nhìn Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, quả nhiên ánh mắt của hai người họ bùng cháy hơn bình thường.
Kèn lệnh lại vang lên, thị vệ xung quanh Tiêu Giác cưỡi ngựa đi trước, sau khi hắn xuất phát, những người khác cũng nhận được tín hiệu xuất phát, sôi nổi lên ngựa.
Khương Đào tiễn bọn họ, dặn Thẩm Thời Ân trông Khương Lâm cẩn thận, lại nói với Tiêu Thế Nam bên ngoài có gió, ra mồ hôi thì đừng cởϊ áσ choàng.
Bọn họ đều nói được, Thẩm Thời Ân còn cười với nàng: “Chuyến này nhất định không khiến phu nhân thất vọng”.
Tiêu Thế Nam cũng nói theo: “Chờ đệ thắng được thanh đao kia sẽ cạy đá quý xuống làm trang sức cho tẩu tử!”.
Hai huynh đệ bọn họ mặc kỵ trang, dáng người đĩnh bạt, thần thái vô cùng, Khương Đào còn cảm thấy dù thắng hay thua cũng không sao cả, hiện tại cũng cười nói: “Được, vậy ta ở đây chờ tin tốt của mọi người”.
Những người khác lục tục xuất phát, trên đất trống bụi bay mịt mù, Khương Đào tiễn bọn họ xong cũng không ở lại lâu, trở về khán đài.
Tào thị cũng đi săn thú cùng với Anh Quốc công, Khương Đào cũng không quen nơi này, chơi một buổi sáng nàng cũng thấy hơi mệt, nghĩ bọn Thẩm Thời Ân hẳn phải tối trời mới trở về liền quay về doanh trướng nhà mình nghỉ ngơi.
Nhưng nửa tiếng sau, Khương Đào mới hiểu rõ cái “phiền toái” Thẩm Thời Ân nói.
Không lâu sau, Khương Đào đã gặp được ba cô nương trẹo chân, hai cô nương đi lạc.
Mới đầu nàng còn lo lắng cho người ta, sau cảm thấy lời người ta nói toàn lỗ hổng.
Cô nương đau chân không vội tìm đại phu, cô nương đi lạc cũng chẳng muốn tìm người nhà, ngược lại thấy nàng quan tâm liền tiến tới bắt chuyện, rõ là muốn lôi kéo làm quen!
Khương Đào nếu là nam hoặc có nhi tử đã lớn, chuyện như vậy còn khá dễ hiểu.
Nhưng nàng là nữ, cũng chưa có hài tử, hai đệ đệ một chỉ là cử nhân, một mới sáu bảy tuổi, nàng cũng không rõ mấy nữ hài này sao lại làm như vậy.
Sau thật vất vả mới về được doanh trướng, cư nhiên lại nghe được có được đánh đàn, làm thơ ở bên ngoài.
Ở bãi săn trong lúc mọi người đang săn thú, làm chuyện như vậy có hợp không!
Cho nên Khương Đào không dám ở một mình nữa, sau khi hỏi thăm chỗ các nữ quyến tụ họp bèn nhanh chân chạy qua.
Nữ quyến tụ họp là do trưởng công chúa Chiêu Bình chủ trì, nàng là trưởng tỷ của Tiêu Giác, mẹ đẻ là quý phi của tiên đế, hiện đang là Thái quý phi trong cung.
Nhưng thân phận cao như nàng, khi thấy Khương Đào vẫn phải gọi một tiếng “thẩm” như Tiêu Giác.
Khương Đào chỉ gặp qua nàng một lần ở tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, hai người chỉ coi như biết mặt, không có giao tình gì.
Sau khi chào hỏi xong, Khương Đào cảm thấy từ lúc mình vào, bầu không khí có vẻ hơi ngượng ngùng, cười nói: “Các phu nhân không cần để ý tới ta, mới rồi nói gì liền nói tiếp, ta ngồi một lát rồi sẽ đi”.
Trưởng công chúa Chiêu Bình xấu hổ cười cười, cũng có mấy vị phu nhân khác cảm thấy như vậy.
Trong lòng Khương Đào càng thêm kỳ quái, lại nghe được một âm thanh trong trẻo vang lên: “Quốc cữu phu nhân tới thật đúng lúc, mới rồi trưởng công chúa còn đang thương lượng chuyện sửa chữa mộ cho tỷ tỷ của ta”.
Đang nói là Khương Huyên. Khác với bộ dáng chật vật trước kia, hôm nay Khương Huyên ăn diện lộng lẫy, khôi phục dáng vẻ kiêu căng từng có.
Khương Đào vẫn thấy có gì đó lạ, không để ý tới cái bộ dáng như diễn xiếc của Khương Huyên, dò hỏi trưởng công chúa: “Ta nhớ rõ đại cô nương của phủ Ninh Bắc Hầu đã tu sửa mộ rồi, sao còn phải sửa nữa?”.
Trưởng công chúa Chiêu Bình xấu hổ không biết nói như nào, chỉ nói: “Mộ chôn di vật không viết tên họ, mộ phải… phải…”.
“Phải nhập vào mộ phần tổ tiên của Thẩm gia”. Khương Huyên tiếp lời.
Trưởng công chúa Chiêu Bình nhìn thoáng qua Khương Huyên nhưng vì Khương Huyên nói cũng không sai, bà cũng không tiện chỉ trích. Hơn nữa trước đó là Thẩm Thời Ân tự mình đi xin Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu mới để bà chủ trì chuyện này.
“Vậy sao”. Khương Đào nghĩ chỉ có Thẩm Thời Ân mới có thể nhờ người có thân phận tôn quý là trưởng công chúa Chiêu Bình được, nhịn không được cong cong môi.
Nếu là thân phận của nàng đời trước mà tách khỏi cái Ninh Bắc Hầu này, hẳn nàng và cả cái nhà kia chẳng có quan hệ gì.
Nam nhân nhà mình vẫn chu đáo hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Nụ cười ngọt ngào của nàng cố ý rơi vào mắt Khương Huyên.
Nàng nghĩ tới những nhục nhã phải chịu từ Khương Đào, lại tưởng tượng ra sự quan tâm vô hình của Thẩm Thời Ân với tỷ tỷ bệnh chết nhà mình, Khương Huyên cũng gan hơn, cười nói: “Tỷ tỷ của ta tuy rằng mệnh khổ chết yểu nhưng nhan sắc của nàng hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, huệ chất lan tâm, hiền lương thục đức, ôn nhu nhã nhặn….”.
Nàng vắt hết óc ra mà khen tỷ tỷ quỷ quái của mình, chính là vì muốn xem Khương Đào có thể giả vờ ở trước mặt người khác tới khi nào.
Nhưng khiến nàng thấy là là Khương Đào không những không bực mà ngược lại cười càng thêm thoải mái, nghe xong còn rất vui vẻ, nàng cười cười vỗ tay, cổ vũ Khương Huyên khen tiếp? Đây sao lại như vậy?!
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đào: Khen hay lắm, khen tiếp đi? Không ngại được thổi thải hồng thí đâu!
Chút tâm hự của edit: cuộc tranh tài vô cùng gay cấn tới từ các đệ đệ và cả Thẩm ca bá nhất truyện cũng đã tham chiến, các bạn mau mau tới đoán đi, đoán xem rốt cuộc ai là người chiến thắng đây! Đoán đi nèo, đảm bảo đoán trật lất luôn! ^^