Tuy miệng nói thế, nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng không khỏi bất giác dối theo bóng người đã đi xa của Khánh An.
Lúc này, Ngọc Nộ phá lên cười: “Cô nương, sau khi đến Đình Châu nô tỷ sẽ được uống rượu mừng của cô nương mất rồi!”
“Ngươi nói bậy cái gì thế này!”
Vũ Y vừa xấu hổ vừa la lên, nàng đưa tay húc véo mạnh vào tay Ngọc Nô, nhỏ giọng mắng: “Nha đầu này, rượu mừng gì. Xem ra ngươi ngủ nhiều quá thành lẩn thẩn rồi, toàn nói bậy.”
0O0 Chương 167: Tông Tích Mã Tặc(2) oOo
“Vốn dĩ là thế, tướng quân với cô nương tìm chàng ý thiếp rõ ràng thế, đúng là cặp trời sinh, sao cô nương không thể lấy tướng quân?”
Nói đến đây, ngọc Nô vội bụng miệng lại, nàng bỗng dưng nhớ ra, thân phận của Vũ Y, về mặt danh nghĩa vẫn là người của Thôi gia, hôn ước không thể giải trừ, thì nàng làm sao lấy Lý Khánh An.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta tiếp tục chơi cờ nào.”
Vũ Y vô cùng bình tĩnh, nàng đặt một quân cờ xuống, cười nói: “Đến ngươi rồi đấy, nhanh lên.”
Ngọc Nô bất đắc dĩ, lại lẳng lặng hạ cờ, đi được vài bước, những quân cờ của Vũ Y ngày càng chậm lại, nàng thẩn thờ nhìn bàn cờ, trong mắt toàn vẻ ưu buồn, nàng vừa đi lên một con đường mới của mình, nhưng với thân phận của nàng, lại như vừa gặp phải một dóc núi khổng lồ, cắt ngang hi vọng của mình, nàng hận Thôi gia, thôi gia đã cho nàng một nhà tù vô hình, cầm cố nàng suốt năm năm nay, khiến nàng thở cũng thở không nổi, nhưng giờ còn phải tiếp tục cầm tù nàng, cái ý nghĩ tuyệt vọng này những mũi kim châm của con ong độc đang đâm đe trái tim bé bỏng của nàng, chốc chốc lại đốt vào đấy một đòn đau điếng.
“Cô nương còn nhớ lời Dương phu nhân từng nói chứ ạ?” Ngọc Nô nhỏ tiếng hỏi.
“Dương phu nhân? ”Vũ Y nhớ ra phu nhân Dương thượng thư. Dương Uyển Dung hai năm trước thường hay đến tìm nàng.
“Chính vào đêm trung thu hai năm trước, phu nhân đã nói những lời liên quan đến lá cây, cô nương còn nhớ chứ ạ?”
Vũ Y lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, đêm trung thu hai năm trước, những lời Dương phu nhân nói với mình nhưng nước chảy qua đầu nàng.
“Nàng chỉ là một chiếc lá nhỏ trên cây cổ thụ Thôi gia, thôi gia sẽ tìm đủ mọi cách ngăn cản. Không để gió cuốn nàng đi, nhưng khi nàng đã thoát khỏi cảnh theo gió cuốn trôi, thôi gia sẽ lập tức tuyên bố, nàng không thuộc về họ, cây cổ thụ ấy chưa từng mất đi một chiếc lá nào..
Lòng Vũ Y rối bời, bản thân nàng cũng không biết nên thế nào.
Lý Khánh An đi về phía trước đoàn người. Xích hầu đã mang tình báo mã tặc về, hắn mở bản đồ ra, vừa nghe Xích hầu báo cáo, vừa xác định vị trí trên bản đồ.
“Ngoài phía bắc ba dặm chính là Đại Trạch hồ, tối qua tại Đại Trạch hồ chúng thuộc hạ đã phát hiện một đóng phân ngựa mới, và còn có rất nhiều vết vó ngựa, người của phía mã tặc khoảng ba đến bốn ngàn người. Sáng nay chúng ta lại đi về hướng tây Ngọc Môn Quan, mà không phát hiện tông tích mã tặc, có thể phán đoán bọn mã tặc này chắc vẫn đang ở phụ cận Đại Trạch hồ, chúng thuộc hạ đã vào trong phục vi phục kích của bọn chúng, rất có khả năng tối nay bọn chúng sẽ đến tập kích chúng ta.”
Trên bản đồ, Đại Trạch hồ ở sát Ngọc Môn quan, Ngọc Môn Quan đi về phía nam khoảng hai trăm dặm sẽ là huyện Tấn Xương Qua Châu, ở đấy có tám quân Hà Tây cắm doanh, tổng cộng khoảng năm ngàn người, từ Ngọc Môn Quan đến con đường này. Dọc đường toàn hoang mạc, rất có lợi cho kỵ binh tác chiến, Lý Khánh An quay đầu nhìn lại đoàn xe chất đầy của mình, tuy hắn có hai ngàn quân, nhưng ngàn chiếc xe ngựa thế này lại là một gánh nặng.
Suy nghĩ một hồi, hắn hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, toàn đội đi vào Ngọc Môn Quan.
Ngọc Môn Quan là một thành trì quan trọng của hành lang Hà Tây, trong thành có vài trăm hộ gia đình, khoảng ba trăm quân trong thành, trong đó quân đội trong quan nội đã chiếm hai trăm, cách Ngọc Môn Quan chừng mười lăm dặm về phía bắc có một thành bảo, là Hà Hợp Thành, có cắm một trăm quân.
Lúc trưa, đại đội Bắc Đình vừa đi vào Ngọc Môn Quan, tòa thành nhỏ này bỗng chốc toàn người với người, trên hai con đường lớn chữ thập toàn xe ngựa chen chúc, mấy trăm hộ gia đình, mỗi hộ chừa ra một phòng để cho gia quốc theo đoàn cư trú.
Lý Khánh An an bài chủ tớ Vũ Y ở trong biệt viện một gia đình đại hộ, biệt viện nhỏ nhắn xinh xắn, ba căn phòng, cộng thêm ao cá và hòn non bộ đều có. Rừng cây xum xuê trồng đủ loại hoa cỏ, vốn đây là khuê phòng của con gái độc nhà này, sau khi Vũ Y vào ở, cũng không ánh hưởng gì đến chủ nhân, đã thế còn thêm bầu thêm bạn của tiểu thư trong nhà.
Lý Khánh An dự định nghỉ ngơi ba ngày trong thành, để Vũ Y có thể nuôi dưỡng lại sức khỏe sau chặng đường dài mỏi mệt đến đây, hắn thấy Vũ Y và tiểu nương gia đinh này có vẻ hợp, bèn nhanh chân ra khỏi đại trạch. Vừa đi lên phố, đã có một quân quan vội vàng đến bẩm báo.
Người giữ chức vụ cao nhất Ngọc Môn Quan, là một thiếu úy, họ Tửu, gọi là Tửu Tam Nguy, người huyện Đôn Hoàng, Tửu là một họ lớn ở Đôn Hoàng, Tam Nguy sơn là một quả núi nhỏ Đôn Hoàng, vì thế mà hắn được tên này, Tửu thiếu úy tướng mạo mập mập thấp thấp, nhưng rất có tài ăn nói.
Hắn vội đi lên thi hành quân lễ với Khánh An nói: “Ty chức Ngọc Môn Quan thú tướng Tửu Tam Nguy tham kiến tướng quân.”
“Tửu thiếu úy đứng dậy, ta đương muốn đi tìm ngươi đây.”
Khánh An trước đây đi quan Ngọc Môn Quan từng gặp người này, thấy hắn có vẻ lại phúng phính hơn lúc trước, không khỏi thân thiết cười nói: “Tửu thiếu úy còn nhớ ta chứ?”
Hắn gãi gãi đầu nói: “Hơi quen quen, nhưng quả thực không nhớ ra.”
Khánh An cũng biết người qua lại Ngọc Môn Quan cực nhiều, đoán chắc hắn không thể nhớ ra mình, liền cười cười: “Đến đại doanh của ta thôi, ta có việc quan trọng muốn hỏi ngươi.”
Chủ doanh của hắn chỉ cách đấy chừng trăm bước, được dựng giữa đường, vừa dựng xong, quân sĩ vẫn còn đứng đóng cột một bên để cho chủ doanh thêm kiên cố, người quản chủ doanh Vương Xương Linh đương thu dọn đủ các loại văn thư, thường quan to đều có nhiều mộ liêu, một phần vì công vụ nhiều, như đồn điền sứ, binh giáp sứ.. nhưng thường những mộ liệu này chỉ có một chức hàm rỗng, và một phần nữa, mộ liêu chính là mưu sĩ tham mưu, Vương Xương Linh là người đầu, Nghiêm Trang là người thứ hai.
Vương Xương Linh đang bận rộn với đóng văn thư, còn Nghiêm Trang lại ngồi trước bàn nghiên cứu bản đồ phụ cận Ngọc Môn Quan, lúc này, Khánh An nhanh chân bước vào.
Lý Khánh An đi vào, khoát khoát tay để mười mấy tên thân binh kia đi ra, hắn liền hỏi: “Tửu thiếu úy, Qua Châu này có mã tặc không?”
“Có, có mấy nhóm mã tặc, phần lớn đều là người Khương Hồ, nhiều nhất là ba trăm người, ít nhất cũng được vài chục.”
“Vậy sao quân đội không tiêu diệt chúng?”
“Tiêu diệt?” Tiểu thiếu úy không khỏi đưa lưỡi liếm liếm bờ môi khô của mình, cười mếu: “Làm sao mà tiêu diệt? Căn bản không bắt được, ban ngày chúng là dân du mục, ban đêm mới hóa thân thành mã tặc, đi tập kích lái buôn vãng lai.”
“Quân đội đâu?” Khánh An lạnh lùng hỏi: “Mặc Ly quân chỉ có tiếng thôi ư?”
“Đừng nhắc quân đội nữa, Mặc Ly quân có năm ngàn, trong đó ba ngàn là người Khương Hồ, không nhẽ lại để chúng tự đánh người tộc mình, chỉ là hảo huyền! Rất nhiều mã tặc là cha truyền con nối nhau, đại ca làm lính trong quân đội, huynh đệ thì đi cướp của bọn lái buôn, thường chỉ cần chúng không quá đáng qua, ở trên đều không can thiệp!”
“Thế nào gọi là không quá đáng!”
“Chỉ cần chúng không giết người, và ngoài ra không được động đến Hồ thương quân đội hộ tống, chỉ cần làm được hai quy tắc này, ở trên sẽ mắt nhắm mắt mở.”
“Hóa ra là thế này.” Khánh An nheo mắt ra hiệu Nghiêm Trang, xong hắn lại hỏi tiếp: “Có khi nào còn ba bốn ngàn tên mã tặc xuất hiện không?”
Tửu Tam Nguy nghe xong xanh cả mặt, hắn rút đầu rút cổ nói: “Sứ quân nói đùa, ba bốn ngàn người, đấy làm gì còn là mã tặc, đấy là quân đội Hồi Khất, từ Diên Hải đến, rất có khả năng, ba bốn ngàn ngàn mã tặc sao có thể được?”
“Nếu là người Sa Đà thì sao?”
“Người Sa Đà rất có khả năng, bọn họ thường đều mấy ngàn người cùng xuất động, vượt qua eo núi Tinh Tinh đến Đại Trạch du mục, nếu là chúng, sẽ rắc rối to, nhất định đến tám chín phần có đổ máu, năm trước đấu đá với Khương Hồ hình như còn chết gần trăm người.”
“Vì sao lại đấu đá?” Vương Xương Linh cũng đặt sách xuống hỏi.
“Giành mục trường chứ sao!” Tửu Tam Nguy thở dài: “Vùng thào nguyên phía bắc Đại Trạch phì nhiêu, nguồn nước đầy đủ, là nơi du mục lý tưởng, mỗi năm vào lúc này, người Hồi Khất phía bắc, người Sa Đà phía tay, và người Khương Hồ bản địa và một số người bộ lạc Đột Khuyết đều tập trung tại đây, mãi đến tháng sau, những con dê con có thể đi được, mới lần lượt ra đi, nếu có thể sống yên ổn thì không nói gì, nhưng chỉ sợ dê ngựa đánh mất, nhất định sẽ xảy ra chuyện, thế nào cũng có đấu đá đẫm máu.”
Tửu thiếu úy đi về, để lại Khánh An ngồi trẫm tư không nói một lời, sự tình có vẻ phức tạp, Xích hầu phát hiện có ba bốn ngàn dân du mục, người Khương Hồ, Sa Đà, Hồi Khất đều có thể, đương nhiên cũng rất có khả năng do An Tư Thuận phái đến tập kích bọn họ, vấn đề là chúng sẽ tập kích ở đâu? Ngọc Môn Quan ư? Khả năng không to, nếu hắn là mã tặc, hắn sẽ tập kích giữa đường, không có sự bảo vệ của thành trì.
“Nghiêm tiên sinh, hình như An Tư Thuận không ngốc như ta đã tưởng.”
Một lát sau. Khánh An mới cười khổ nói: “Hắn là một đại soái, việc cỏn con này nếu tính toán kỹ, chính vì hắn biết rõ nếu thao nguyên Đại Trạch hồ này sẽ xảy ra biến loạn lúc này, nên mới mượn loạn sinh sự, để chúng ta không đoán được người tập kích, nếu ta không đoán sai, lúc Xích hầu phát hiện tông tích người Sa Đà, mã tặc đã án binh bất động, chờ cơ hội!”
Nói đến đây, Nghiêm Trang lập tức nói: “Tướng quân, chúng ta tiếp tục chờ đợi bị động thế này, thuộc hạ kiến nghị chi bằng lập tức phái người đến Y Châu, mệnh Y ngộ quân đến chi viện, phá vỡ kế hoạch của An Tư Thuận.”
Diệp hộ nghe xong phát hoảng, ấp úng hỏi: “Sứ quân, đây..đây là thế nào?”
Khánh An hừ một tiếng: “Đây chính là người Sa Đà đến tập kích quân đội của ta như An Tư Thuận đã nói.”
Diệp Hộ mồ hôi dầm dề, nói: “Nhưng ta dẫn đến ba ngàn đệ tử đều ở phía tây Đại Trạch hồ, không có lệnh của ta, bọn họ không dám tiến về trước.”
Lão chuyển niệm, lập tức hiểu ra: “Không nhẽ An Tư Thuân muốn giá họa cho người Sa Đà ta?”
Khánh An nhìn lão phản ứng nhạy bén, không khỏi gật đầu tán thưởng, hắn trẫm tư một lúc bèn nói: “Ngươi có ba ngàn từ đệ có thể đánh trận?”
“Khởi bẩm tướng quân, ta sợ người Khương thừa cơ nổi cơn, nên dẫn đến đều là tinh binh Sa Đà. Ai nấy đều dũng mãnh, nguyện nghe theo lệnh tướng quân!”
“Được! Vậy ngươi cứ nghe theo an bài của ta.”