Chỉ có cạnh tranh, mới có thể làm cho người ta trưởng thành.
Thu Ức Mộng đứng dậy, gọi hai nàng cùng đi.
Hồ Kiều Nhi cùng Hồ Mị Nhi vội vàng đuổi theo.
…
Cuộc sống bên trong Huyền Giới Châu điềm tĩnh không nao núng, thời gian thoáng qua một cái, lại là một năm sau.
Một ngày, Dương Khai đang cùng Tô Nhan song tu, hai người song chưởng kề sát, thánh nguyên hai bên lưu chuyển không dừng trong cơ thể của song phương.
Bỗng nhiên, hắn như có điều cảm ứng mở ra hai tròng mắt.
– Thế nào? Tô Nhan cũng mở mắt, hồ nghi hỏi.
– Dường như là đến rồi.
Dương Khai toét miệng cười.
– Cuối cùng đã tới sao? Tô Nhan cũng có chút mừng rỡ:
– Đoạn đường này thật là xa nha.
– Ừ, vị trí của U Ám Tinh rất vắng vẻ, nếu không phải có chiến hạm cấp Hư Vương, chúng ta căn bản không có cách nào khác đi tới, theo ta đi ra xem một chút.
– Được, gọi Ngưng Thường cùng lên.
Cùng Hạ Ngưng Thường thông báo một tiếng, thân hình của ba người thoắt một cái, đã xuất hiện ở bên trong chiến hạm.
Lập tức có một vị Lăng Tiêu Tông đệ tử tiến lên bẩm báo:
– Tông chủ, phía trước chính là U Ám Tinh, chúng ta cuối cùng đã tới nhà.
Vẻ mặt của hắn rất hưng phấn.
Hắn bất đồng với người của Thông Huyền đại lục.
Hắn vốn là đệ tử của Hải Khắc gia tộc, xuất thân ngay ở U Ám Tinh, chuyến này theo Dương Khai ra ngoài tối thiểu có hơn 7, 8 năm, đương nhiên là nhớ về quê nhà.
– Thỉnh tông chủ chỉ thị! Lăng Tiêu Tông đệ tử đó cung kính xin chỉ thị.
– Đi xuống đi.
– Dạ!
Ngay sau đó, chiến hạm cấp tốc lái đi về phía tu luyện chi tinh lớn như vậy, trước sau bất quá một khắc đồng hồ, đã đi vào tầng khí quyển.
Cảnh sắc mê người phía dưới lập tức ập vào tầm mắt.
Dương Khai cũng không để cho chiến hạm tiếp tục đi, mà là dẫn Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường rời khỏi chiến hạm, thu chiến hạm vào trong Huyền Giới Châu, điều khiển Tinh Toa hạ xuống phía dưới.
Chiến hạm cấp Hư Vương rất khoa trương, không phải vạn bất đắc dĩ, Dương Khai cũng không muốn để cho nó bại lộ trong nhãn tuyến của người đời.
Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường hai người mới đến, cảm thụ được linh khí thiên địa nơi đây nồng đậm, gương mặt sợ hãi lẫn vui mừng, khoa trương hít thở không khí.
– Sư đệ, phía dưới đó là thành gì, quy mô thật là lớn.
Hạ Ngưng Thường chỉ vào một tòa thành trì phía dưới, lên tiếng hỏi.
– Cái này…
Ta cũng không rõ lắm.
Dương Khai lúng túng gãi đầu một cái.
Tuy nói hắn ở không ít thời gian trên U Ám Tinh, nhưng cả U Ám Tinh đích thực quá lớn, hắn đương nhiên không thể nhận rõ bộ dáng của mỗi một thành trì.
Hạ Ngưng Thường hé miệng cười, không hề làm khó Dương Khai.
– A…
Dương Khai bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn hình dáng của một thành trì phía dưới, cười ha ha lên:
– Ta biết đây là địa phương nào rồi.
– Địa phương nào?
– Đây là Thiên Vận Thành a! Dương Khai chỉ vào phía dưới:
– Nhìn một chút bên kia, có phát hiện nơi đó có một dãy núi không? Ta lúc đó lần đầu tới đến U Ám Tinh, chính là sống yên phận trong Long Huyệt Sơn đó.
Sau đó nơi này bị thật nhiều người vây công, một cuộc đại chiến, Long Huyệt Sơn cũng bị đánh phế đi, chúng ta liền di chuyển đến Lăng Tiêu Tông của bây giờ.
Ánh mắt hướng theo ngón tay của hắn, Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường quả nhiên gặp được một dãy núi nhỏ tàn phá không chịu nổi.
Có lẽ bởi vì quan hệ tới Dương Khai đã từng dừng lại, hai nàng nhìn vùng núi này ánh mắt đều tràn đầy thân thiết.
– Đây thật là có duyên a.
Tô Nhan có chút cảm khái.
Dương Khai lần đầu tới U Ám Tinh, rơi xuống nơi đây, lần này quay trở về, không ngờ trong lúc vô ý cũng đến nơi này, quỹ tích kinh người của lịch sử trọng hợp đến cùng chung.
– Quả thật có duyên, đi, theo ta đi xuống đó.
Ta biết được Thiên Vận Thành thành chủ, đúng dịp mượn pháp trận không gian của bọn họ.
Dương Khai vung tay lên, muốn bay đi xuống phía dưới.
Thiên Vận Thành thành chủ là Phí Chi Đồ, nếu không có lần trước ông ta bị thương dẫn tới cảnh giới rớt xuống, cũng sẽ một dạng như Tiền Thông đi theo Dương Khai rời khỏi U Ám Tinh.
Đã qua vài năm như vậy, cũng không biết tu vi của Phí Chi Đồ khôi phục hay không.
Dương Khai lúc trước khi còn chưa cường đại, Phí Chi Đồ xem như rất chiếu cố hắn, Dương Khai một mực cảm động và nhớ nhung trong lòng.
Đúng lúc này, nơi nào đó phía dưới bỗng nhiên truyền đến hàng loạt dao động năng lượng kịch liệt.
– Sư đệ, có người tranh đấu.
Tô Nhan có điều phát giác, chỉ vào một hướng khác nói với Dương Khai.
Dương Khai quay đầu nhìn lại bên kia, bỗng nhiên thần sắc chấn động, dừng lại thân hình, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên mà kỳ quái.
– Sao lại là bọn họ? Tuy rằng cách mấy trăm dặm khoảng cách, nhưng với cường độ thần niệm của Dương Khai giờ này, trong nháy mắt đã dò xét đến thân phận của một phía tranh đấu.
Lại là hai người Ảnh Nguyệt Điện cao đồ Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi.
Hai người này là nhân tài mới xuất hiện của Ảnh Nguyệt Điện, là trẻ tuổi tuấn ngạn nghe danh xa gần của cả U Ám Tinh.
Nhiều năm không gặp, tu vi cảnh giới của hai người dường như càng thêm tinh tiến, dưới sự liên thủ, bạo phát ra chiến lực kinh khủng hơn xa Phản Hư nhất tầng cảnh.
Nhưng một phe thế lực khác cùng bọn chúng tranh đấu lại là càng thêm cường đại, ước chừng hơn mười vị Phản Hư Cảnh, thậm chí còn có cường giả Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ, thế đoàn đoàn vây kín Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội chạy trốn.
Sao lại là bọn họ chứ? Dương Khai không sao hiểu được.
Nơi này là phụ cận của Thiên Vận Thành, là phạm vi thế lực của Ảnh Nguyệt Điện, Ngụy Cổ Xương Đổng Huyên Nhi là lương đống tương lai của Ảnh Nguyệt Điện.
Người trước là đồ đệ của lão điện chủ, người sau là đồ đệ của Tiền Thông, thân phận địa vị không giống bình thường.
Ai dám hạ thủ với hai người bọn họ bên trong phạm vi thế lực của Ảnh Nguyệt Điện? Dương Khai bản năng đã nhận ra có chút không đúng lắm, dường như trong những năm hắn rời khỏi nơi đây, U Ám Tinh xảy ra đại sự gì vậy.
– Sư đệ có biết được điều gì không? Tô Nhan hỏi.
– Ừ, đi qua nhìn một chút.
Dương Khai trầm mặt, dẫn hai người Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường cấp tốc bay đi về phía bên đó.
Bên ngoài vài trăm dặm, hai người Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi dục huyết phấn chiến, đối thủ của bọn họ là năm vị cường giả Phản Hư Cảnh.
Mặc dù Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi có chiến lực không tầm thường, lấy nhiều địch ít đã là quần áo rách rưới.
Hơn nữa bọn họ dường như trong khoảng thời gian gần nhất đã trải qua không ít chiến đấu, dẫn tới thánh nguyên không đủ, khí tức có chút phù phiếm.
Nếu không cố kỵ bí bảo như một vầng trăng tròn trên đỉnh đầu của Ngụy Cổ Xương, mấy tên địch nhân đã sớm một ủng mà lên, chém chết hai người.
Bí bảo như trăng tròn trải qua qua Ngụy Cổ Xương lấy bí pháp thúc giục, tản ra ánh sáng nhu hòa, tia sáng biến ảo hàng vạn hàng ngàn, có thể công có thể thủ, mỗi khi ở nguy cơ trước mắt, cứu tánh mạng của Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi.