“Đây là?” Bạch Dương nhìn mà không biết là cái gì.
“Sâu độc.”
Giang Nghĩa chỉ nói hai từ, đã khiến sắc mặt của Bạch Dương và Nhậm Chỉ Lan thay đổi.
Sâu độc?
Thứ này chỉ nhìn thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ngoài đời.
Không biết tại sao Giang Nghĩa phải dùng sâu độc.
Nhậm Chỉ Lan hỏi: “Giang Nghĩa, cháu muốn dùng sâu độc để đối phó với tên giả mạo kia hả?”
Giang Nghĩa lắc đầu, giải thích: “Cháu sẽ không dùng sâu độc để hại người, độc thuật này cháu nghiên cứu và học được từ , là loại độc dùng để cứu người.”
“Lúc đầu, Tân Kì tạo ra , từ bỏ quan điểm riêng của từng môn phái, dựa vào nền móng y thuật của nhà họ Tân, tập hợp sở trường của các gia tộc. Sâu độc này cũng được Tân Kỳ viết vào trong sách.”
“Đem sâu độc và y thuật khí châm hợp thể làm một, có thể chữa được một số bệnh khó chữa.”
Bạch Dương và Nhậm Chỉ Lan nghe xong đều nửa hiểu nửa không.
Bọn họ không hiểu biết về y thuật, nên lúc này trên khuôn mặt toàn là dấu chấm hỏi, không biết được dụng ý của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa khẽ cười một tiếng, nói đơn giản nhất có thể: “Nói một cách đơn giản, sâu độc lớn lên bằng cách hấp thụ những thực phẩm có độc, giống như hoa độc mà cháu cho con sâu độc này ăn.”
“Trong cơ thể của ba cháu có một dư lượng thuốc rất lớn, vô cùng độc hại. Đối với con người mà nói, đó là độc, nhưng đối với sâu độc mà nói, đó chính là thức ăn tươi ngon!”
“Cháu đã cấy một con sâu độc ở trong người ba cháu, hơn nữa còn dùng khí châm dẫn dắt nó phương hướng hấp thụ thức ăn của nó. Thời gian một tuần đủ để cho con sâu độc này ăn hết độc tố trong cơ thể của ba cháu.”
Bạch Dương xem như đã hiểu.
Đây chính là lấy độc trị độc?