Quản gia cũng không nói nhiều nữa, dẫn Giang Nghĩa, Lưu Cảnh Minh đi vào bên trong.
Lúc đi qua phòng khách, nhìn thấy rất nhiều bác sĩ lông mày nhíu chặt đang ngồi trên sofa, đang thảo luận rất kịch liệt về phương thức cứu chữa.
Từ dáng vẻ lo lắng, căng thẳng của bọn họ có thể nhìn ra được, vẫn chưa đưa ra được phương pháp chữa trị có hiệu quả.
“Chủ nhân ở trên phòng ngủ tầng hai.”
Quản gia dân Giang Nghĩa đến cửa phòng ngủ, Lưu Cảnh Minh không đi vào mà đứng ở cửa canh giữ.
Giang Nghĩa tự mình xách hộp thuốc, đi cùng với quản gia vào trong.
Đèn trong phòng có chút tối.
Quản gia giải thích nói: “Chủ nhân bệnh nặng đến mức đã mất đi ý thức, và hôn mê, bác sĩ nói ánh sáng sẽ kích thích cơ thể ông ấy, khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng, nên tạm thời bật đèn tối hơn một chút.”
Ánh sáng sẽ kích thích cơ thể?
Haha, Giang Nghĩa cười thầm trong lòng, anh không hề biết còn có cách nói này.
Nghe giống như đang tìm một cái cớ cho việc bật đèn tối đi, càng như vậy, thì càng khả nghĩ.
“Chủ nhân đang năm trên giường.
Quản gia cũng dừng lại, không đi vào trong nưa.
Một mình Giang Nghĩa đi đến bên cạnh giường, ngồi lên ghế, nhìn Giang Hàn Phi đang nằm trên giường bệnh.
Nhịp tim của ông ta vô cùng nhanh.
Chỉ vì, người nằm trên giường lúc này rất có khả năng là Giang Hàn Phi thật!
‘Bai!
Giang Nghĩa thầm hét lên ở trong lòng.