– Vậy ngươi cảm thấy Ngưu Hữu Đức kia như thế nào?
Hoa Hồ Điệp có chút chần chờ, nghĩ thầm đó là thủ hạ của nhi tử ngươi. Chẳng lẽ nhi tử ngươi không hiểu nhiều bằng ta sao? Nàng thử hỏi:
– Tam gia chỉ phương diện nào?
Khấu Miễn nhìn qua quản gia Lưu Vinh cười cười. Lưu Vinh lập tức nói tiếp:
– Không nên câu nệ, cứ tùy tiện nói, nói những thứ ngươi biết.
– Vâng.
Hoa Hồ Điệp gật đầu, suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm nói:
– Người này tuy rằng tiểu nhân không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ mới chạm mặt mấy lần. Nhưng mà năng lực biểu hiện bề ngoài quả thực không phải người thường có thể so sánh. Tu vi mặc dù không cao, nhưng mà có dũng có mưu, dũng khí hơn người, cơ trí thông biến. Làm việc rất có khí phách và ý chí hơn người thường. Thực sự là một trang tuấn kiệt.
– Ồ? Đáng giá cao như vậy sao?
Khấu Miễn có chút kinh ngạc, lại có chút hứng thú hỏi tiếp:
– Ngươi đã không quen thuộc lắm với hắn, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói, sao lại có đánh giá cao như vậy?
– Là như thế này…
Hoa Hồ Điệp đem tình huống lần đầu nhìn thấy đám người Miêu Nghị nói ra. Tỏ vẻ khi đó cũng không nhìn ra Miêu Nghị có gì đặc biệt. Nhưng mà đến lúc Miêu Nghị một mình xông vào Vong Ưu lâm mới là trọng điểm.
Nghe nói Miêu Nghị dựa vào tu vi Kim Liên nhất phẩm một mình mạo hiểm, lại chưa từng thấy qua phu thê Ban Nguyệt Công, cũng không hiểu tình huống của phu thê Ban Nguyệt Công. Nhưng không ngờ lại dùng ngôn ngữ kích thích, thăm dò ra điểm động tâm của hai phu thê, lại uy bức lợi dụ hai phu thê, bình tĩnh tỉnh táo ứng phó với uy hiếp hạ sát thủ của Ban Nguyệt Công. Lại nhanh nhẹn dùng Thanh Mi khắc chế Ban Nguyệt Công, thong dong cứu một Kim Liên cửu phẩm và một Kim Liên ngũ phẩm thu cho mình dùng. Vì vậy mới có thêm trợ thủ cho lần khảo hạch.
Khấu Miễn không khỏi nhìn quản gia Lưu Vinh một cái. Người ta đi bắt đào phạm, tên này lại dùng đào phạm đi bắt đào phạm giúp mình. Từ đó có thể nhìn thấy được thủ đoạn và khí phách của người này. Quả thực là có dũng có mưu, dũng khí hơn người.
Lúc này hai người cũng có thể tưởng tượng được Miêu Nghị bị buộc bất đắc dĩ mới làm như vậy. Khấu Văn Lam không vận dụng được quá nhiều tài nguyên của Khấu gia. Độ ủng hộ có hạn. Chỉ bằng vào mấy người như vậy, không giống như Khấu Văn Hoàng, thủ hạ lợi dụng tài nguyên của Khấu gia tại Vô Sinh chi địa mang theo một đám người hỗ trợ. Mà những người kia tu vi thấp. Muốn bắt một lão bà của Kim Liên cửu phẩm vô cùng khó khăn, người ta không liều mạng với ngươi mới là lạ. Ngưu Hữu Đức này lại có phương pháp trái ngược, trực tiếp thu phục phu thê hai người. Đây mới thực sự là chỗ khiến cho người ta thán phục.
Hoa Hồ Điệp sau đó lại nói chuyện liên quan tới Thanh Mi. Sau khi phu thê Ban Nguyệt Công rời đi, nàng cũng lo lắng Miêu Nghị có phải muốn dùng phu thê hai người dụ những người khác ra hay không. Ai ngờ nàng từ miệng Thanh Mi lại biết được, Miêu Nghị chẳng những không có nuốt lời, lại còn cực kỳ hào sảng, đưa một bộ chiến giáp bằng hồng tinh độ tinh khiết cao cho phu thê Ban Nguyệt Công. Cho phu thê hai người một con đường lui. Triệt để khiến cho phu thê hai người quy tâm. Phu thê hai người cũng từ lúc đó quyết định thành tâm trợ giúp Miêu Nghị một tay.
Về phần sau đó ẩn nấp ở Lưỡng Cực Tinh, những chuyện sau đó Thanh Mi cũng không có nói thêm. Khi đó chuyện liên quan tới an nguy của mọi người. Vạn nhất làm cho người ta biết được sẽ rất phiền phức. Tự nhiên cũng không nói cho Hoa Hồ Điệp nghe.
Nghe nàng nói xong, năm ngón tay của Khấu Miễn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Dường như đang đắm chìm trong lời kể của Hoa Hồ Điệp. Sau khi phục hồi lại tinh thần, năm ngón tay dừng gõ, mỉm cười, nó:
– Còn có thứ khác không? Chỉ có như vậy thôi sao?
Hoa Hồ Điệp trả lời:
– Quả thực tiếp xúc không nhiều lắm, cho nên tiểu nhân cũng chỉ biết vẻn vẹn những thứ này. Bất quá chuyện hắn thu được vị trí thứ nhất trong lần khảo hạch này của Tiên đình, phương diện này chắc hẳn Tam gia biết rõ hơn tiểu nhân.
– Làm phiền rồi.
Khấu Miễn mỉm cười gật đầu, lập tức gật đầu cười với quản gia Lưu Vinh một cái. Lưu Vinh lập tức lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Hoa Hồ Điệp, xem như ban thưởng.
Hoa Hồ Điệp biết rõ như vậy là tiễn khách cho nên nàng đứng dậy cáo từ. Lưu Vinh tự mình đưa ra ngoài.
Lúc trở về, thấy Khấu Miễn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong thư phòng, Lưu Vinh lên tiếng:
– Tam gia, đã đi rồi.
Khấu Miễn gật đầu tỏ vẻ đã biết, chợt hắn đứng trước giá sách, thở dài một tiếng:
– Vốn ta chỉ cho rằng Ngưu Hữu Đức kia thiện kinh thương, hôm nay xem ra không thể xem thường mưu trí của hắn. Xem ra hắn đem Chính Khí tạm hóa phô làm thành như vậy không phải là không có nguyên nhân. Loại người trí dũng song toàn, hiểu biến báo như vậy tới đâu cũng có thể dừng chân, trách không được có thể khiến cho lão Đường cố ý nói một tiếng. Người này ở bên người Văn Lam, tương lai nhất định sẽ là một đại trợ lực cho Văn Lam. Có người này phụ tá, rất có ích đối với Văn Lam.