A!
Tiếng hét thê thảm thất thanh đột nhiên vang lên, giây trước ông lão áo tím còn khí thế ngút trời muốn giết Diệp Thành, giây sau đã biến thành một kẻ vô dụng.
Mạnh thật!
Bên này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, đó là cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong đấy, chỉ thiếu một bước nữa thôi là đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi! Không ngờ ông ta lại không đỡ nổi một hiệp trong tay Diệp Thành, sức chiến đấu của Diệp Thành phải mạnh đến mức nào chứ!
A!
Giữa những tiếng kinh hoàng, ông lão áo tím vẫn đang la hét thảm thiết, đầu tóc rối bù, bụng dưới đầm đìa máu tươi, trông ông ta lúc này như một con chó điên đang gào thét. Mục đích ban đầu của ông ta là lấy lòng, ông ta cũng biết sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh thế nào, vốn cũng không nghĩ sẽ giết được hắn, tất cả chỉ là làm cho Linh Chân Thượng Nhân xem, ông ta chỉ định tung ra một chiêu đỉnh phong để đánh lùi hắn, nhưng không ngờ thậm chí còn chẳng gắng gượng nổi một hiệp trong tay hắn.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, nghĩ đến việc mình đã bị phế tu vi, ông lão áo tím lại gào thét điên cuồng, suy cho cùng ông ta cũng không chấp nhận được sự thật tàn khốc này, ông ta là kẻ mạnh luôn ở trên cao, bây giờ tu vi đã bị phế, ông ta trở thành một kẻ bỏ đi, ông ta biết rõ thân phận này của mình sẽ gặp kết cục thế nào.
“Có thể trách ta được sao?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai nhìn ông ta với vẻ vô tội: “Bao nhiêu người như vậy chẳng ai làm sao, có mỗi ông nhảy ra tự tìm khổ”.
“Giết, giết, giết!”, ông lão áo tím điên cuồng lao về phía Diệp Thành, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
“Lão tử không có hứng thú với ông”, Diệp Thành còn chẳng thèm nhìn, vung bừa một chưởng ra, ông lão áo tím vừa nhào tới đã bị một chưởng của hắn ấn xuống đất.
A!
Ông ta gào thét thảm thiết, bị một chưởng đánh cho quỳ xuống không nhúc nhích được.