– Bọn chuột nhắt ngươi dám! Niệm Đà Loa Bỉ Ngạn Hoa này là vật của Nho môn chúng ta, ngươi dám lấy đi, là đối nghịch Nho môn ta, tự tìm đường chết!
Đoạn Hiểu Sinh quát, song chưởng mạnh mẽ kích động, đẩy Kiếm Sơ Phật chủ ra, thân thể tiến vào trong bình chướng hào quang bảy màu.
Bỉ Ngạn Hoa phóng thích bình chướng bảy màu, càng lúc càng nồng nặc, giống như thực chất, chỉ bằng vào mắt thường quan sát mà nói, từ bên ngoài cái gì cũng nhìn không thấy, Đoạn Hiểu Sinh vừa tiến vào trong đó, tương đương với mất đi tung tích.
– Vật này là của Phật môn chúng ta, các ngươi mơ tưởng cướp đi!
Kiếm Sơ Phật chủ thấy hai người xông vào, sao có thể nhịn được, gào rú một tiếng, cũng thẳng tắp vọt lên.
Bất quá hắn còn không có triệt để tiến vào bình chướng, chợt nghe một tiếng gió cấp tốc vọt tới, thân thể vội vàng tránh qua.
Phù phù!
Tốc độ của đối phương quá nhanh, căn bản trốn không thoát, Kiếm Sơ Phật chủ đành phải vung tay nghênh đón.
Bành!
Nắm đấm giao kích, Kiếm Sơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xuất hiện ở trước mặt đúng là Đoạn Hiểu Sinh vừa xông vào.
Lúc này da mặt của Đoạn Hiểu Sinh sưng phù, không còn bộ dáng nho nhã như trước kia, ngược lại như vừa bị phố phường lưu manh hung hăng đánh một chầu, nào có chút phong phạm cao thủ.
– Cái này…
Nhìn rõ ràng loại tình huống này, tất cả mọi người giật nảy mình.
Thực lực của Đoạn Hiểu Sinh, ở trong tám người bọn hắn được cho là hàng đầu, cho dù ở trong tay cường giả Tiên Quân cũng có thể chạy trốn, lúc này mới vừa tiến vào liền biến thành mặt heo đi ra, đến cùng chuyện gì xảy ra?
– Đáng giận!
Chứng kiến ánh mắt mọi người chung quanh cổ quái, Đoạn Hiểu Sinh cảm thấy mặt mất hết, tức giận đến oa oa gọi bậy, hai tay chấn động, lần nữa vọt vào.
Bành!
Hắn đi vào nhanh, đi ra nhanh hơn, lần này thảm hại hơn, vừa rồi chỉ là mặt biến thành đầu heo, bây giờ toàn bộ thân hình đều máu tươi chảy đầm đìa, quần áo cũng vạch phá hơn mười đạo, không khác gì ăn mày.
– Bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì?
– Đoạn huynh, người nọ là ai? Ngươi đến cùng đã trải qua cái gì?
Chứng kiến bộ dáng của hắn như vậy, trong nội tâm tất cả mọi người phát lạnh, hai đệ tử Nho môn cũng nhịn không được nữa vội vàng hô lên.
– Đáng giận a đáng giận! Các ngươi cùng ta chung một chỗ, giết gia hỏa muốn trộm Bỉ Ngạn Hoa kia…
Sắc mặt của Đoạn Hiểu Sinh lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên lên tiếng rống to.
– Tốt!
Ba đệ tử Nho môn còn lại nghe nói như thế, đồng thời gật đầu, khí tức của bốn người xoay chuyển, đồng thời tiến vào quang màng.
– Kiếm Sơ Phật chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Chứng kiến bốn người Nho môn toàn bộ tiến vào, Cận Tiếu Phật chủ quay đầu nhìn qua.
Trong bốn Phật chủ, tuy Kiếm Sơ Phật chủ không phải thực lực mạnh nhất, nhưng mưu kế lại nhiều nhất, ánh mắt của mọi người đều tập trung tới.
– Ta xem không bằng chúng ta cũng xông vào, vạn nhất Nho môn giết người nọ, cướp đi Bỉ Ngạn Hoa, chúng ta còn muốn cướp đoạt đã trễ…
Hòa Nhan Phật chủ nói.
Tuy dung mạo của hắn hiền lành, thoạt nhìn vẻ mặt ôn hoà, trên thực tế trong nội tâm sát ý đậm nhất, nói đến đây, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn, tựa hồ là muốn đánh chết toàn bộ người Nho môn, một tên cũng không để lại.
– Hòa Nhan Phật chủ nói không sai, bọn hắn thật muốn cướp đi Bỉ Ngạn Hoa, chúng ta lại ra tay, dĩ nhiên đã chậm, ta xem vẫn là nhanh đi vào, đoạt thứ đó lại nói sau!
Phủ Diêu Phật chủ gật đầu nói.
– A Di Đà Phật, trước không vội, vừa rồi người nọ xông vào, có thể nhanh như vậy đả thương Đoạn Hiểu Sinh, khẳng định thủ đoạn không yếu, chúng ta tùy tiện tiến lên, chỉ biết lưỡng bại câu thương, còn không bằng quan sát một chút lại nói…
Kiếm Sơ Phật chủ không lỗ mãng giống những người khác, suy nghĩ một chút nói.