Phát súng thứ 3, là một bên chân còn lại, hai chân anh bất đắc dĩ quỳ xuống.
Phát súng thứ 4, cánh tay.
Phát súng thứ 5, bụng dưới.
Cả người anh đều là máu, nhưng anh vấn như cũ quật cường chống trên mặt đất, không ngã xuống.
“Vẫn còn phát súng cuối cùng.”
“Tôi chỉ còn một viên đạn.”
Phó Minh Tước sâu xa nói.
Anh ta chưa từng có chuyện mà sau khi viên đạn cuối cùng bắn ra, người đó vẫn còn sống Cố Thành Trung nháy mắt liên hiểu rõ ý của anh ấy.
Phát súng cuối cùng chính là muốn kết thúc tính mạng của anh.
“Cố Thành Trung, trước khi sắp chết, có muốn nói lời trăng trối gì không?”
“Tôi yêu cô ấy.”
“Chỉ như vậy?”
Phó Minh Tước kinh ngạc, không hiểu nhìn anh.
Cố Thành Trung nghe vậy, chỉ cười cười, khóe môi chảy ra máu tươi, hiện lên vẻ đẹp yêu nghiệt dị thường, Mặt của anh tái nhợt như giấy vì mất máu quá nhiều, mồ hôi trên trái rơi xuống từng giọt lớn.
Anh cười, môi đỏ răng trắng tuấn mỹ phi phàm.
“Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng……. nghĩ không ra nữa rồi, điều suy nhất có thể nghĩ đến bây giờ chính là cô ấy. Tôi yêu cô ấy chỉ thế mà thôi.”
“Tốt, lời nói này, tôi sẽ không giúp anh chuyển lời, hẹn gặp lại, người anh em.
Phó Minh Tước nói xong, Cố Minh Thành cũng chầm chậm nhắm mắt.
Mọi thứ trong quá khứ hiện lên lướt qua trong đầu , nhưng cuối cùng đọng lại là khuôn mặt nhỏ bé của cô.