“Cửu thiên huyết linh sâm?”, nghe mấy từ này, tất cả đều trầm trồ, tất cả các lão bối bào gồm cả Thị Thiên Chân Nhân đều nóng mắt.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì cửu thiên huyết linh sâm thực sự quá quý giá, gần như là sắp tuyệt chủng ở Đại Sở, nó chính là linh dược nghịch thiên tăng tuổi thọ, đối với các tu sĩ sắp hết tuổi thọ thì linh dược thế này rõ ràng là món quà vô giá.
“Dương Vân đúng là rất đầu tư”, rất nhiều người tặc lưỡi nhìn người thanh niên kia, hắn chính là đệ tử thứ ba của Linh Chân Thượng Nhân – Dương Vân, hắn vung tay mạnh như vậy chẳng phải là vì muốn nịnh nọt Linh Chân Thượng Nhân sao?
“Vân Nhi có lòng rồi”, lại nhìn sang Linh Chân Thượng Nhân, ông ta nhìn cửu thiên huyết linh chân mặt mày rạng rỡ, ông ta thực sự cảm thấy hài lòng với món quà mà Dương Vân tặng mình hôm nay.
“Sư tôn, đồ nhi chúc người vạn cổ trường thanh”, khi Dương Vân đang mở cờ trong bụng thì một người thanh niên mặc y phục đen bước ra, đây chính là đệ tử thứ hai của Linh Chân Thượng Nhân – Liêu Dương, hắn cũng dâng lên một hộp ngọc: “Đây chính là thất thải băng tuyết liên mà đệ tử tìm khắp trời đất này mới có được”.
“Thất….thất thải băng tuyết liên?”, nghe vậy cả đám lão bối đang chăm chú nhìn cửu thiên huyết linh sâm liền tròn mắt nhìn sang thất thải băng tuyết liên. Đây là hai món linh dược nghịch thiên và gần như là sắp tuyệt chủng, điều đáng nói đó là hiệu quả của thất thải băng tuyết liên mạnh hơn cả cửu thiên huyết linh sâm rất nhiều.
“Liêu Dương đúng là mạnh tay, đến cả thất thải băng tuyết liên mà tiểu tử này cũng dám lấy ra”.
“Hắn điên rồi sao?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Vân giây phút trước còn đang mừng quýnh thì lúc này mặt tối sầm cả lai, chỉ xét về lần chúc thọ này thì hắn đã không thể so với Liêu Dương rồi.
“Đấu với ta à? Ngươi còn kém xa lắm”, thấy vẻ mặt trầm ngâm của Dương Vân, Liêu Dương liếc hắn một cái, khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.