“Ồ?” Sắc mặt Lâm Hiên có chút động. Mặc dù hắn biết bổn môn có rất nhiều cao thủ nhưng không ngờ số lượng lại đến kinh người như thế.
“Trong trăm vị sư thúc bá lấy ra sáu người đứng đầu, so với các trưởng lão khác thì cao hơn một bậc. Nghe nói bọn họ đều là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong. Với lại tu tập đều là thần thông đỉnh bậc. “
Nói tới đây Diệp Như sửa sang lại chút tâm tư, đôi môi anh đào tiếp tục hé mở: “Thường ngày sáu đại Chấp pháp trưởng lão giúp đỡ chưởng môn chân nhân quản các việc trong Linh Dược Sơn. Bây giờ chưởng môn bế quan mà thiếu chủ lại đi xa chưa trở về, bọn họ tự nhiên là…”
“Ừm, không cần phải nói thêm. Trong lòng ta đã rõ, đương nhiên không có ý khác.” Lâm Hiên mỉm cười khoát tay áo. Diệp Như vốn là đang hiểu lầm ý của hắn.
“Vâng.”
Nhất thời thiếu nữ ôn nhu cúi đầu im lặng. Vị đại tiểu thư này ngày trước tính tình được nuông chiều. Tuy nhiên từ sau khi phụ thân qua đời thì đã trưởng thành không ít.
Lâm Hiên nhìn nàng, trong lòng có chút động: “Như nhi, nghe nói cô đã bái Uyển Thu trưởng lão làm sư tôn. Tu vị tăng tiến rất mau, chỉ mấy năm mà đã tiến đến Trúc Cơ trung kì.”
“Thiếu chủ khen không đúng rồi, tư chất của thiếp tầm thường sao có thế với thiếu chủ là kinh tài tuyệt diễm.”
“Kinh tài tuyệt diễm sao!” Khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tương ngộ là có duyên, lễ vật nhỏ này ta tặng cho cô.”
Lâm Hiên nói xong thò tay vào túi trữ vật lấy ra mấy món đồ.
“Phỉ Thúy trạc thủ này diệu dụng vô cùng. Sau khi đem luyện hóa nó có thể thi triển ra thần thông không nhỏ. Còn có ba viên trúc cơ đan trung phẩm. Trong khi tu luyện gặp phải bình cảnh, sẽ có hỗ trợ không nhỏ.” Lâm Hiên nói xong đưa tới trong tay thiếu nữ.
“Cái này…” Diệp Như nhất thời ngẩn ngơ. Vòng đeo tay được làm bằng ngọc phỉ thúy này lưu chuyển bảo quang, là cực phẩm Linh Khí hiếm thấy. Còn trung phẩm trúc cơ đan đối với nàng giá trị đến cỡ nào có thể tưởng tượng ra.
Chỉ là trả lời mấy vấn đề nho nhỏ, thiếu chủ có thể tìm một vị Ngưng Đan kỳ khác mà hỏi. Sao lại có thể ban cho nàng chỗ tốt lớn cỡ này…
“Sao vậy…?”
“Không, đa tạ thiếu chủ đã ban thưởng.” Diệp Như cũng là nữ tử rất thông minh, khẽ uốn lưng ong thi lễ một cái, sắc mặt lại thoáng hồng lên.
“Như nhi, ta có việc phải đi trước, không phiền cô nữa” Lâm Hiên nói xong thu hồi vòng cách âm rồi thi triển khinh thân thuật mà đi. Diệp Như trông theo bóng dáng hắn mà chợt ngẩn ngơ.
Mới phi hành được một đoạn, âm thanh Nguyệt Nhi lại vang lên trong đầu.
“Thiếu gia. Vì sao ngươi lại cho thiếu nữ này nhiều tiện nghi như vậy? Hình như ngươi rất xem trọng nàng à”.
“Lại nói hươu nói vượn cái gì?” Lâm Hiên nhíu mày, nha đầu này thật đúng là có những ý nghĩ kỳ lạ.
“Thiếu gia vốn không phải hạng lỗ mãng, nếu không phải là ngươi xem trọng nàng thì ta thực khó hiểu.”
“Không có gì. Ta chỉ lưu một một chút hậu chước về sau thôi.” Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững mở miệng.
“Chẳng lẽ thiếu gia định đem nàng thu làm nô tỳ?”
“Không.” Lâm Hiên lắc đầu: “Khi làm chủ tớ huyết khế nhất định là hai bên phải ngươi tình ta nguyện. Tình huống nữ tử này hoàn toàn khác Doanh nhi, Tâm nhi.”
“Khác?”
“Đương nhiên. Hai nha đầu kia chỉ là đệ tử cấp thấp trong bổn môn. Với tư chất bình thường nếu như không có ta hỗ trợ thì có khổ tu mấy chục năm chưa chắc đã Trúc cơ thành công. Tu vị của hai nàng có tăng tiến được hay không phụ thuộc một phần vào ta”.
“Diệp Như thì khác. Tuy ta từng cứu gia tộc nàng nhưng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi. Huống chi nữ tử này thân là Diệp gia đại tiểu thư, lại có Uyển Thu Ngưng Đan kỳ trưởng lão làm như sư phụ. Hơn nữa tư chất của nàng không phải tầm thường, chính là băng hệ dị linh căn. Chỉ cần không đi sai đường thì tương lai sẽ kết thành Kim đan. Một nữ tử có tiền đồ như vậy, ta có tư cách gì thu nàng làm đầy tớ?”
“Cái này…” Nguyệt Nhi có chút choáng váng mấp máy nói: “Thiếu gia ngươi không ưa thích nàng lại không muốn thu nhận nàng. Thế sao còn cho nàng lợi ích như vậy?”
“Ha ha. Ai nói ta không thể thu nhận… không phải ta đã làm như vậy rồi sao”.
Trong lòng Nguyệt Nhi có chút buồn bực, nàng vốn cũng rất thông tuệ nhưng so với tâm cơ của thiếu gia thì quả thực như một xuẩn nha đầu.
“Nguyệt Nhi, vừa rồi cô cũng cũng thấy. Nữ tử này cũng có chút thông tuệ. Chỉ cần sau này không phải ta yêu cầu quá đáng tin rằng nàng sẽ không từ chối.”
“Lại nói thêm, một cái cực phẩm Linh khí cùng ba viên trung phẩm trúc cơ đan ta cũng không để vào mắt” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút ngạo nghễ.
“Thiếu gia, ta nhìn ngươi từng bước bồi sinh thế lực trong bổn môn, sau này người định tạo phản sao” Nguyệt Nhi đột nhiên có chút lo lắng hỏi.
“Lại nói bậy. Ta chính là một khổ tu sĩ. không hề có nửa điểm hứng thú đối với quyền lực. Ta bất đắc dĩ làm như vậy chỉ vì ngày sau muốn trộm phương pháp chế luyện Thiên Trần Đan. Cô cũng biết đó, ta chỉ là thiếu môn chủ hữu danh vô thực. Mà Thiên Trần Đan chính là bí mật lớn nhất của bổn môn. Thông Vũ lão hồ ly kia quá nửa là sẽ không giao tới tay ta.”
“Thiếu gia dự định…”
“Lão đã không cho thì đương nhiên chỉ có thể chủ động ám đoạt. Tóm lại một câu dù thế nào ta cũng phải đạt được trong tay.
Đến khi đó có thể sẽ phải trở mặt lại môn phái. Cho nên hiện tại càng tranh thủ được nhiều thì sau cơ hội sẽ càng lớn.” Trong mắt Lâm Hiên lấp lánh tia sáng trí tuệ.
***
Dọc theo những thềm đá uốn lượn trên sơn đỉnh có thiết lập cấm chế cấm không, tuy nhiên tốc độ khinh thân thuật của Lâm Hiên cũng cực nhanh.
Lúc này hắn đã thay đổi trang phục bổn môn, lại thêm có lệnh bài minh chứng thân phận, trên đường mặc dù có nhiều trọng cấm chế, rất nhiều cửa ải nhưng thông suốt không gặp trở ngại gì.
Rất nhanh hắn chỉ còn cách sơn đỉnh khoảng hai trăm trượng.
Linh mạch Linh Dược Sơn không bằng tam đại phái nhưng vượt xa các môn phái nhị lưu, nhất là phạm vi mười dặm quanh ngọn Chủ Phong linh khí càng bất phàm. Từ Cẩm Thanh là Thái thượng trưởng lão, động phủ tự nhiên được mở ra ở nơi linh khí thuần khiết nhất.
Chỉ thấy nơi nơi cảnh sắc thanh nhã thanh u, lại không có bộ trí bất kỳ một cạm bẫy nào. Đương nhiên với tu vị của Từ Cẩm Thanh, kẻ nào dám tới đây sinh sự thì đúng là cụ ông còn chê mạng dài.
Lúc này Lâm Hiên đã tới đỉnh, nơi này cực kỳ rộng lớn khoảng ngàn trượng, tiên khí ngất trời cùng linh cầm bay lượn. Là nơi tốt nhất của tiên gia tu luyện.
Một tòa động phủ khí thế khoáng đạt sừng sững ở đó.
Trong mắt Lâm Hiên ánh lên tia dị sắc, lập tức lấy ra một cái Truyền Âm Phù, lẩm nhẩm vài câu đang muốn tế ra thì mấy cơn hàn phong thổi qua. Trước thạch môn động phủ chớp động linh quang rồi vài bóng người hiện ra.
Lâm Hiên đem thần thức phát ra thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Năm nam một nữ khí thế phi phàm, trên người linh khí óng ánh khi ẩn khi hiện, rõ ràng tu vị đã là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong.
Chẳng lẽ đây là sáu đại Chấp pháp trưởng lão?
Bọn họ tới đây cũng đến gặp Thái thượng trưởng lão sao?
Nhưng khi ánh mắt của Lâm Hiên liếc qua dung mạo của một người lại nhịn không được kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng sáu tu sĩ kia tu vị cao như thế, tự nhiên là nghe rõ ràng nhìn sang phía Lâm Hiên.
Năm tu sĩ thì hắn không rõ, nhưng khi Lâm Hiên nhìn thấy một trung niên tu sĩ toàn thận vận bào trắng thì hắn như đang gặp phải quỷ.
Tướng mạo người này nho nhã râu để ba chòm, khí khái thư sinh mà cũng có khí phách anh hùng. Cho dù thần quang nội liễm nhưng tựa như một thanh kiếm sắc bén bất cứ lúc nào cũng muốn thoát ra khỏi vỏ.
Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ cổ quái. Tướng mạo khí chất người này cực giống Thái Bạch kiếm tiên ngã xuống trong tay hắn.
Đối phương rõ ràng đã hồn bay phách lạc tại sao lại còn xuất hiện ở chỗ này?
“Ha ha, Trầm sư huynh, xem ra lại có người vì diện mạo của ngươi mà cảm thấy hồ đồ.”
Một đạo bào tu sĩ nhịn không được cười rộ lên.
“Sự tình này cũng quá hoang đường, ai bảo Trầm huynh lại có bề ngoài giống Trương Thái Bạch như thế.” Một lão giả cao gầy mở miệng : “Ta đã sớm nói, Trầm huynh nên dùng Hoán Hình chi pháp biến đổi chân dung, khỏi khiến nơi nơi đều có ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ khác.”
“Hồ sư huynh, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ Linh Dược Sơn Thiên Tuyệt Nhất Kiếm chúng ta lại không bằng tên Bích Vân Sơn Thái Bạch Kiếm Tiên kia sao. Trầm sư huynh chưa từng gặp người nọ, các ngươi dựa vào cái gì mà bảo huynh ấy phải biến đổi chân dung?” Vị nữ tu duy nhất có chút bất mãn mở miệng, nữ tu này khoảng hơn tam tuần, mặc dù năm tháng đã để lại chút phong sương trên người nhưng nàng vẫn mỹ mạo vô cùng.
Nghe ngữ điệu của nàng thì có vẻ có tình ý đối với Trầm sư huynh kia.
“Vị đạo hữu này cao danh thế nào, xin thứ cho Trầm mỗ trí nhớ kém chưa từng thấy qua.”
Đối với những lời lẽ chung quanh, Trầm Ngạo Thiên xem như không nghe thấy, hướng sang Lâm Hiên ôm quyền khách sáo mở miệng.
Trong lòng y cũng có chút nghi hoặc, người này phục trang chính là tu sĩ bản môn nhưng tướng mạo lạ lẫm. Theo lý nếu là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ trong môn thì y từng gặp qua hầu hết.
Người này tu vị không thấp tướng mạo lại còn trẻ như thế, chẳng lẽ là…
Vừa mới nghĩ tới đây, trong động phủ thoát ra âm thanh nhẹ nhàng mà uy nghiêm: “Là Hiên nhi sao, cuối cùng ngươi bình an trở về, mau vào đây.”
“Vâng!”
Lâm Hiên không chút do dự ôm quyền hướng sang sáu người, ngẩng đầu đi vào trong động phủ.
“Hiên nhi? Chẳng lẽ hắn chính là cao đồ của Thông Vũ sư huynh, Thiếu môn chủ?”
“Nghe nói người này là kỳ tài tu tiên, ngắn ngủi không đến trăm năm đã ngưng tụ thành kim đan.”
“Hừ, há chỉ có thế sao, ngươi không thấy hắn bây giờ đã là Ngưng Đan trung kỳ, chỉ kém hơn chúng ta một chút mà thôi.”
“Vậy tính sao, nghe nói tiểu tử này lai lịch không rõ ràng, không biết trong lòng sư huynh nghĩ gì mà lại lập hắn làm Thiếu môn chủ.”
……
Với thần thức Lâm Hiên, sáu người kia thảo luận hắn tự nhiên nghe được rõ ràng, nhưng vẻ mặt của hắn lại yên lặng không chút gợn sóng, đối phương chẳng mấy quan hệ cùng hắn. Xuyên qua một hành lang gấp khúc mờ tối, một gian thạch thất rộng lớn xuất hiện ở trước mắt.
Thạch thất hình tròn rộng rãi sáng ngời chừng hơn mười trượng, ở giữa một cái bàn cùng một lão giả đang ngồi.
Đây là Lâm Hiên lần thứ hai diện kiến sư tổ bổn môn. Lão vẫn vận áo bào màu xanh mặc dù chỉ còn một con mắt, nhưng trong độc nhãn còn lại ẩn chứa tinh quang khiến người kinh tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Tham kiến sư tổ”
“Ngươi trở về là tốt rồi, không cần phải đa lễ.”
Ánh mắt Từ Cẩm Thanh đảo qua trên người Lâm Hiên thì hài lòng gật đầu: “Không tồi, chỉ mấy năm không gặp mà đã tiến giai Ngưng Đan trung kỳ, chắc hẳn mấy năm nay Hiên nhi ở bên ngoài đã gặp thêm kỳ ngộ.”
“Nhờ hồng phúc của sư tổ, đệ tử quả thật có chút cơ duyên nhưng bởi vậy nên bị chậm trễ. Về sau âm hồn xâm phạm, nhất thời không ra được khỏi khu vực bị chiếm cứ trở về phục mệnh, mong sư tổ lượng thứ.”
“Ha ha, chúng ta thân là tu tiên giả, ở ngoài du ngoạn rèn luyện tâm tình là bình thường, lão phu há là cái loại không rõ lí lẽ sao.” Từ Cẩm Thanh vuốt vuốt râu mỉm cười nói.
“Ngươi trở về lần này cũng đúng lúc, Thông Vũ sư điệt hiện đang bế quan. Bây giờ môn phái đang cần thêm quản lý, ngươi thân là bổn môn thiếu chủ, đúng lúc có thể giúp Thông Vũ sư điệt một tay.”
“Nhưng đệ tử nghe nói sau khi sư tôn bế quan đã có sáu đại Chấp pháp trưởng lão quản lý sự tình trong bổn môn, dường như không cần thêm sư chất nữa.” Lâm Hiên chần chờ mở miệng.
“Hừ, ngươi nhắc tới sáu gia hỏa không nên thân kia sao.” Trên mặt Từ Cẩm Thanh hiện vẻ châm chọc: “Chỉ là trăm phương ngàn kế muốn tranh quyền đoạt lợi chứ được tích sự gì, nếu không phải lão phu không muốn quản những việc nhỏ nhặt thì sao lại đem quyền lực giao tới tay bọn họ?”
” Ý của Sư tổ…”
“Hiên nhi, ngươi nhập môn đã lâu nhưng chắc hẳn Thông Vũ sư điệt rất ít đề cập về các bí sự trong bổn môn cho ngươi” Từ Cẩm Thanh thở dài: “Năm đó, Thiên Trần tổ sư tài cao kinh thế sáng lập ra cơ nghiệp bổn môn. Nhưng khi đó chính ma thế đại, tổ sư một tay khó có thể chống trời. Chỉ có thể trong bóng tối lén phát triển thực lực bổn môn.”
“Lấy luyện đan làm ngụy trang để bồi dưỡng đệ tử đắc lực. Tuy nhiên nhãn lực tổ sư cực cao, tổng cộng cũng chỉ có bảy thân truyền đệ tử.”
“Bảy người?” Ánh mắt Lâm Hiên xoay chuyển: “Chẳng lẽ sư tôn cùng sáu đại Chấp pháp trưởng lão kia chia ra chính là…”
“Không sai.” Trên mặt Từ Cẩm Thanh lộ ra chút tán thành, hiển nhiên đối với Lâm Hiên như là xem thơ mà biết tài phú, phi thường hài lòng:”Thông Vũ sư điệt cùng sáu gia hỏa kia chính là truyền nhân của bảy nhánh khi xưa.”
“Mặc dù cùng là truyền nhân đệ tử của tổ sư nhưng mỗi người một ý, đem quyền lực bổn môn giao tới tay bọn họ lão phu trong lòng có chút bất an. Hiên nhi, đúng lúc này ngươi có thể gánh vác cho ta một phần.” Từ Cẩm Thanh lại vuốt râu, có vẻ kỳ vọng rất cao đối với Lâm Hiên.
“Sư tổ đã có phân phó, đệ tử nhất định tận lực cố gắng.” Lâm Hiên thi lễ một cái, trên mặt đầy vẻ cung kính.
“Tốt lắm.” Từ Cẩm Thanh hết sức hài lòng.
Kế tiếp hai người lại hàn huyên những chuyện khác. Lâm Hiên còn xin lão chỉ bảo một số khó khăn khi tu luyện.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Lâm Hiên cáo từ rồi ra động phủ. Lúc này khóe miệng lộ vẻ châm chọc.
“Thiếu gia, chẳng lẽ sáu Đại Chấp pháp trưởng lão thực sự không hợp cùng Thông Vũ chân nhân ?” Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc mở miệng.
“Có lẽ, nhưng chuyện ấy thì liên quan tới ta?”
“Ơ?” Nhất thời Nguyệt Nhi ngẩn ngơ.
“Hừ, tu vị của lão hồ ly Từ Cẩm Thanh mặc dù cao nhưng so về tâm cơ căn bản là theo không kịp sư tôn. Những lời lão nói có hàng trăm ngàn kẽ hở, chỉ có thể lừa gạt những tên hồ đồ.”
“Thiếu gia, lão nói sai cái gì?” Nguyệt Nhi có chút thẹn, tại sao nàng cũng không nghe được sơ hở gì.
“Lão nói muốn ta quản chế sáu người, thuyết pháp như thế thực quá vớ vẩn. Sáu đại Chấp pháp trưởng lão đều có thân tín đệ tử mà ta chỉ đơn độc một mình. Dựa vào cái gì mà ngang vai cùng bọn chúng. Lại nói bất luận là kết anh thành công hay không, sau ba tuần trăng nữa Thông Vũ chân nhân sẽ xuất quan, chẳng lẽ chỉ có chút thời gian nhỏ nhoi này mà sáu người kia dám nổi loạn sao. Huống chi lão hồ ly Từ Cẩm Thanh đang trấn thủ tổng đàn, sáu người này có ăn to bằng trời mà dám làm phản.”
“Thiếu gia nói có lý, nhưng tóm lại dụng ý của Từ lão quái là thế nào?” Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi nhíu lại khó hiểu.
Hai đầu lông mày Lâm Hiên cũng nhăn tít, vấn đề này hắn cũng chưa thể nghĩ ra.
Nhưng rất nhanh Lâm Hiên đã khôi phục ung dung, cười gian mở miệng: “Hiện tại thì ta chưa nghĩ ra, nhưng tóm lại ta sẽ không để cho ai nắm mũi dẫn đi, huống chi…”.
Lâm Hiên nói tới đây lật tay phải một cái, trong bàn tay đã xuất hiện một lệnh phù đặc biệt có khắc một đỉnh lô cỡ hơn một tấc. Hiện nay Lâm Hiên đã không còn là thiếu môn chủ hữu danh vô thực, đã có quyền điều động nhân thủ cùng tài nguyên.
“Bất kể dụng ý của lão quái là gì, tóm lại quyền lực của lão giao cho ta là không giả, nhất định ta sẽ không để lão phải thất vọng. Hắc hắc huống chi…” Nói tới đây Lâm Hiên ngừng lại một chút: “Hiện tại Linh Dược Sơn đâu phải kiên cố như tường đồng vách sắt, Sáu Đại Chấp pháp trưởng lão không hợp cùng sư tôn, đúng lúc ta có thể làm ngư ông hưởng lợi, tiện lợi thu thập phương pháp điều chế Thiên Trần Đan.”
“Thiếu gia quả nhiên mưu tính sâu xa.”
“Tiểu nha đầu, đừng vỗ mông ngựa ta có được không.” Lâm Hiên mỉm cười tuy nhiên giữa đôi lông mày lại nhăn tít: “Từ lão quái cũng không khó đối phó, trái lại cái tên nhìn như Thái Bạch tặc tử kia mới khó nuốt hơn.”
“Thiên hạ rộng lớn như vậy không thiếu những điều lạ. Hai người có bề ngoài giống nhau có lẽ chỉ là trùng hợp.” Nguyệt Nhi mở miệng an ủi nói.
“Tuy nói như vậy…” Sắc mặt Lâm Hiên vẫn khá trầm ngâm: “Nếu như chỉ là tướng mạo giống nhau ta cũng không để ở trong lòng, nhưng kẻ gia hỏa này ngay cả khí chất cũng rất giống Trương Thái Bạch, chuyện này vốn không phải là tầm thường.”.
“Ý của Thiếu gia là Thái Bạch kiếm tiên chưa chết?”
“Không.” Lâm Hiên lắc đầu: “Hắn đích thân bị ta tiêu diệt, nguyên thần cũng bị ngươi thu vào trong ma phiên.”
“Vậy…” Vẻ mặt Nguyệt Nhi cũng trở nên hồ đồ.
“Ta khẳng định Trương Thái Bạch đã chết, chỉ là hắn cùng với kẻ gia hỏa này chắc chắn có mối liên hệ đặc biệt nào.” Lâm Hiên dừng lại phân tích: “Tóm lại, vạn phần phải cẩn thận.”
……
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên về tới động phủ của mình.
“Thiếu gia.”
Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm đang ở tĩnh tọa nhanh chóng đứng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
“Ừm.”
Lâm Hiên đưa mắt nhìn hai thiếu nữ: “Lát nữa ta sẽ dặn người sẽ khai phá cho các ngươi hai cái động phủ ở kề bên này”
“Tất cả nghe thiếu gia phân phó.”
Hai thiếu nữ không che dấu được sự hưng phấn, nơi đây ở linh khí vô cùng đầy đủ, tu luyện đương nhiên vô cùng thuận lợi.
Lâm Hiên đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật lấy ra mấy bình đan dược.
“Hai ngươi tu luyện cho tốt, không nên chậm trễ.”
“Đa tạ thiếu gia ban cho.”
Đối với sự hào phóng của Lâm Hiên, hai thiếu nữ sớm đã biết rõ, nhưng liên tiếp được ban trung phẩm đan khiến nàng hai ngạc nhiên không thôi, vui mừng nhanh chóng cảm tạ.
Kế tiếp Lâm Hiên tìm tới người quản sự phân phó động phủ, hắn trực tiếp lấy ra lệnh phù do Từ Cẩm Thanh ban cho ra lệnh cho tên kia.
Phải biết tại tầng này chỉ có Ngưng Đan Kỳ tu sĩ mới có thể được ở lại, hai gã đệ tử cấp thấp có thể được này vinh hạnh này khiến quản sự hết sức hâm mộ.
Sau khi bố trí động phủ mới cho hai thiếu nữ. Lâm Hiên lần nữa về tới động phủ rồi đem trận pháp bày ra.
Sau khi làm xong những điều này hắn trở lại thạch thất nghỉ ngơi, ngày hôm sau khi tỉnh lại thì thần thanh khí sảng.
Đi vào phòng luyện đan, vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng khoanh chân ngồi xuống. Thi triển Nội Thị Thuật quan sát tình cảnh bên trong đan điền một chút. Bất luận lam sắc tinh hải, pháp lực kim đan đều có phần mở rộng, Lâm Hiên nhịn không được lộ ra thần sắc vui mừng.
Bây giờ hắn đã là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, tuy nhiên muốn tiến giai thì còn rất xa.
Như vậy muốn đề cao thực lực cũng chỉ còn cách đẩy mạnh tu tập bí thuật thần thông.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn uy lực phi thường nhưng cần nguyên thần bồi dưỡng không phải một ngày hai ngày.
Bích Huyễn U Hỏa là lựa một chọn tuyệt hảo.
Lâm Hiên quyết định tiếp tục luyện hóa để uy lực gia tăng của nó.
Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra cái ngọc giản màu xanh rồi đem thần thức chìm vào trong đó, cẩn thận đem công pháp tu luyện Bích Huyễn U Hỏa nghiên cứu lần nữa.
Công pháp này vốn chia làm trên dưới hai phần, bây giờ Lâm Hiên tu tập chỉ là phần thượng mà thôi. Nếu có thể ngưng thành Nguyên anh thì có thể tu tập phần hạ, một khi luyện thành thì thần diệu vô phương uy lực cực đại.
Lâm Hiên liếm liếm khóe miệng, độc hỏa này xứng đáng là bảo vật truyền thừa trăm vạn năm của Mặc Nguyệt Tộc.
Lâm Hiên bắt đầu tiếp tục tu luyện, đầu tiên là luyện chế Tuyệt Độc đan.
Điều này đương nhiên khá dễ dàng vì hỏa tài nguyên tại Linh Dược Sơn phong phú vô cùng. Mà độc thảo trong tay Lâm Hiên cũng còn khá nhiều, hắn đem Tử Long Đỉnh tế ra….
Một ngày rất nhanh trôi qua.
Dùng ngón tay vân vê một viên Tuyệt Độc Đan tản ra mùi thơm lạnh nhạt, Lâm Hiên đem ngậm vào trong miệng.
Mặc dù ở khu vực bị âm hồn chiếm cứ hắn đã từng phục dùng qua Tuyệt Độc Đan nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận, nếu không có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn cẩn thận thúc dục linh lực đem độc đan bọc lại rồi bắt đầu luyện hóa.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trên trán Lâm Hiên lấm tấm mồ hôi tuy nhiên trên mặt mơ hồ có vài phần hưng phấn.
Tay trái lật một cái, đã thấy hiện lên một quả cầu hắc khí đen như mực. Mà tay phải thì có ngọn hỏa diễm xanh biếc. Lâm Hiên chậm rãi đem hai thứ dung hòa làm một.
Thời gian tiếp theo Lâm Hiên tiếp tục tu luyện.
Cứ như vậy thời gian ba tuần trăng rất nhanh đã đi qua. Lâm Hiên bế môn từ chối tiếp khách.
Từ Cẩm Thanh dường như cũng đang bế quan, Sáu đại Chấp pháp trưởng lão cũng ước gì không có người đến tranh quyền cùng bọn họ, cho nên lại càng không có người quấy rầy vị Thiếu môn chủ này.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 166: Trở lại Linh Dược Sơn