“Ký chủ, cô có bạn bè không mà hỏi tôi?” 000 trợn mắt.
Vân Yến hừ lạnh một tiếng, rũ mắt không thèm trả lời.
Có bạn bè không bằng có chocolate.
“Chủ nhân, bọn dơi bố trí rất kĩ, không thể bảo vệ toàn bộ một nghìn người được.” Kim Bảo đột nhiên ghé sát người cô, thì thầm.
“Vậy giết tên đầu lĩnh, lên làm thay hắn là được mà.” Vân Yến nhàn nhạt đáp.
“Chủ nhân, em và chủ nhân đều bị áp chế sức mạnh đó.” Kim Bảo trợn mắt.
“Vậy thì dùng chiêu mỹ nhân kế.” Vân Yến không để tâm lắm, phất phất tay.
Kim Bảo: “…” Chủ nhân đang đi chơi sao?
Chủ nhân thật sự không có kế hoạch gì luôn à?
Ba đại mỹ nhân đi trên hành lang mau chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Người lạnh lùng, khí chất bất phàm.
Người đáng yêu, như một viên ngọc yếu ớt dễ vỡ, cần phải được nâng niu che chở.
Người gợi cảm, như hồ ly mê hoặc loài ngừơi, ánh mắt liếc đến đâu, lại có người nguyện chết đến đó.
Vân Yến vẫn tiếp tục đi, mặc kệ bao ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
À, nói đúng hơn là nhìn hai người bên cạnh cô chằm chằm.
Nhan sắc của nguyên chủ thật sự thua Hương Khê và kém xa Kim Bảo rất nhiều, nhưng vì có khí chất trong người cô nên cũng được xem là nổi bật.
Vân Yến sờ mặt, hai hàng mi xinh xắn hơi nhíu lại.
Bổn thợ săn không đủ đẹp sao?
Không, nhất định là lũ người phàm này không hiểu vẻ đẹp tiềm ẩn của bổn thợ săn.
Sau một hồi lâu đi bộ, rốt cuộc ba người cũng tìm thấy nơi tổ chức vũ hội nhờ sự dẫn đường cực kì ngoằn ngoèo của Vân Yến.
Bên ngoài sảnh vũ hội đó là một dãy toàn bảo vệ mặc vest đen, ngay cả trên mặt cũng đeo một cặp kính đen.
Bên hông mỗi người đều dắt một cây súng và một ống nhỏ màu đỏ.
Ánh mắt Vân Yến lạnh nhạt lướt qua từng người.
Huyết tộc cùng con người lẫn lộn, cô không thể phân biệt hết được.
Nhưng mà nhìn kĩ một chút, có lẽ sẽ nhận ra được.
Bảo vệ hướng về phía Kim Bảo và Hương Khê, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Vân Yến, lời nói ôn hòa.
“Hai vị tiểu thư, xin hãy xuất trình thư mời.”
Vân Yến: “…”
Tức giận nha.
Muốn lấy bom cho nổ tàu nha.
Thấy vậy, Kim Bảo liền chán ghét nhìn bảo vệ, giọng nói giận dữ: “Mắt để ở dưới mông à? Chúng tôi đi ba người.”
Không ai ngoài Vân Yến để ý đến việc hàm răng của Kim Bảo đang dài ra.
Vân Yến lập tức cầm tay nó lại, nở một nụ cười rất là thân thiện.
Kim Bảo bĩu môi, dường như không muốn nghe theo lời cô nói.
Bảo vệ bị mỹ nữ dùng những từ tục tĩu mắng thì người có chút đơ ra, nhưng cũng mau chóng nở nụ cười ngại ngùng.
“Xin lỗi, vì hai người đẹp hơn cô gái bên cạnh nên tôi nghĩ cả ba không đi chung.”
Kim Bảo suýt chút nữa là lao lên cắn tên bảo vệ này.
Chủ nhân là đẹp nhất!
Ai dám chê chủ nhân bổn rùa thần liền giết!
Hương Khê phồng má: “Ý anh là A Sương không đẹp à? Rốt cuộc là định nghĩa về cái đẹp của anh học từ ai vậy?”
Thế là Hương Khê cùng Kim Bảo bỏ gần nửa tiếng ở ngoài phòng vũ hội để giảng dạy và đưa ra những bằng chứng thiết thực cho bảo vệ hiểu và thấy rõ rằng cô đẹp.
Vân Yến: “…”
Một lũ thần kinh.
Hệ thống: “…” Không khác gì ký chủ lắm.
“Mi nói gì vậy 000?” Vân Yến cười nhạt.
“Tôi nói là ký chủ rất xinh đẹp, chắc là bọn họ đeo kính đen nên không nhìn thấy rõ được sự đẹp đẽ tuyệt diệu mà không ai có thể sánh bằng và những sự nổi bật đến kinh người về nhan sắc của cô.” 000 bình tĩnh đáp.
Vân Yến: “…”
Ôi, quả nhiên ngoài cô ra thì không còn ai bình thường nữa rồi.
Sợ thế giới loài người quá.