Cố Lan San theo giọng nói của Thịnh Thế, nhìn về phía TV, quả thực thấy được bóng dáng của cha Thịnh.
Ban ngày Cố Lan San đã trải qua một đống việc rắc rối, vốn dĩ đangnhìn bảo bảo hải miên, bị Thịnh Thế đổi thành tin tức, cô liền có vẻkhông mấy hứng thú, chăm chú xem tivi, nhìn một hồi, mí mắt bắt đầu khép lại.
Thịnh Thế chăm chú xem tivi một lát, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua CốLan San, bộ dáng rõ ràng cho thấy có vẻ mệt mỏi, tiện tay bắt nút tắttivi trên điều khiển.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San vẫn còn đặt hai túi chườm đá, ngẫm lại,thời gian cũng không ngắn, liền vươn tay, lấy đi túi nước đá trong taycô, vốn là hai mắt Cố Lan San đang nhắm lại, thời điểm Thịnh Thế rút đitúi chườm đá, mắt cô mở ra, nhìn trên mặt Thịnh Thế dán băng keo cánhân, nghĩ đến chính là kiệt tác buổi sáng lúc mình tức giận, lại nói ra một câu: “Thực xin lỗi a…”
Âm “a” của Cố Lan San còn chưa xong, liền bị Thịnh Thế dùng miệngchặn lại. đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng tấn công vào miệng cô, liếmkhắp bốn phía, quấn lấy đầu lưỡi của cô, không ngừng quấn quít tới lui,cảm giác tê dại, nhanh chóng lan toả khắp toàn thân, Cố Lan San nhanhchóng nắm chặt lấy ga giường bên duới.
Thịnh Thế một bên hôn môi Cố Lan San, một bên tay nhanh chóng tiếnvào bên trong áo ngủ của cô, da thịt của cô tinh tế mềm nhẵn, lực đạoanh hôn cô lại tăng thêm vài phần.
Hôn một trận kéo dài, mặt Cố Lan San đã kìm nén đến đỏ bừng, ThịnhThế mới lưu luyến không rời đưa lưỡi của mình rút ra khỏi từ trong miệng cô, thuận tiện trên cánh môi mềm như hoa của cô cắn hai cái,bàn tay im lặng trực tiếp kéo áo ngủ của cô xuống.
Môi của Thịnh Thế ở trên xương quai xanh xinh xắn tuyệt đẹp của côlưu luyến không đi một lúc, sau đó nhẹ nhàng dời xuống, mãnh liệt cắnmút.