Ngay lúc đó lại có người phóng tới, quát tháo đe dọa hắn.
Mục Trần thấy người nọ còn dám kiêu ngạo như thế, gương mặt liền trở nên băng hàn, năm ngón tray siết lại, quyền kình tung ra, linh lực hắc ám liền ngưng tụ thành 4 đạo hắc ấn, theo một quyền đó đánh tới.
“Uỳnh!”
Bốn đạo Sâm La Tử Ấn mang theo cái đuôi hắc ám dài thượt, phóng qua nơi nào, không khí nơi đó bị ép đến nổ vụn, vang lên những tiếng động trầm thấp.
Tên thanh niên lao lên chặn đầu Mục Trần cũng đã nhận ra công kích sắc bén, gương mặt kinh ngạc.
“Tiểu tử này có thể xóa tên Mạch Luân trên Thần Phách bảng, quả nhiên cũng có bản lĩnh.”
– Một tên tân sinh cũng dám làm liều trước mặt ta?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không e ngại, khóe miệng nhếch môi cười, hai tay nắm chặt, linh lực hội tụ bề ngoài, tung quyền chính diện đối chiến với bốn đạo Sâm La Tử Ấn.
– Cút ngay cho ta!
Mục Trần lạnh lùng quát lên, bốn đạo Sâm La Tử Ấn ầm ầm bùng nổ, kình lực kinh khủng chồng lên nhau trùng điệp, như sóng biển liên miên, mang theo lực công phá khổng lồ cuồng loạn nện vào nắm đấm của thanh niên kia.
“Đùng!”
Thân hình tên kia ngay lập tức rung rinh, bị đánh bay đi, sắc mặt tái mét kinh hãi, miệng phun một vòi máu.
Chính diện giao chiến hắn lại bị Mục Trần một kích chấn đến bị thương văng đi!
– Không thể nào?
Đôi mắt hoảng sợ khó tin, tên kia chẳng qua chỉ là tân sinh Thần Phách cảnh hậu kỳ, sao lại có thể bộc phát chiến lực kinh khủng hơn của Dung Thiên cảnh sơ kỳ?
Mấy tên lão sinh còn lại nhìn thấy biến cố cũng biến sắc.
Ngay lúc đó Mục Trần nhanh chóng xuyên qua họ, trực tiếp hạ xuống chỗ đám đông tân sinh ở quảng trường bên dưới.
– Mục Trần!
Diệp Khinh Linh vui mừng chạy tới.
– Mục ca, ngươi đã trở lại!
Mặc Lĩnh cũng hưng phấn chào hỏi.
– Các vị, không có việc gì chứ?
Mục Trần nhìn mọi người chung quanh, thấy rõ sự vui mừng trong mắt họ, không một chút oán hận. Việc này khiến cho hắn cảm động mà hổ thẹn, dù sao chuyện tình lần này bọn họ đều vì hắn mà chịu liên lụy.
– Không sao đâu, bọn kia đúng là kiêu ngạo bá đạo, nhưng cũng không dám ra tay làm khó dễ chúng ta.
Chu Linh nhẹ giọng cười nói với Mục Trần. Đôi mắt hắn tỏ ra khá kỳ lạ, khi vừa nãy tận mắt nhìn thấy Mục Trần chỉ duy nhất một quyền đẩy lui tên lão sinh thực lực Dung Thiên cảnh sơ kỳ, thực lực của hắn sau mười mấy ngày lại có tiến bộ vượt bậc.
– Lần này xảy ra chuyện do ta tính toán không chu đáo, khiến cho mọi người chịu phiền toái.
Mục Trần thần sắc trịnh trọng, hơi cúi người ôm quyền ra vẻ tạ lỗi với đám đông tân sinh.
– Ha hả, Mục ca nói vậy cũng không đúng. Thần Phách bảng vốn là vị trí tranh chấp của tân sinh chúng ta, ngươi leo cao trên Thần Phách bảng vốn là chuyện đương nhiên phải có, chỉ là bọn kia lòng dạ hẹp hòi, chúng ta đều ủng hộ ngươi!
Một tân sinh nào đó lên tiếng.
– Đúng, Mục ca có thể leo lên Thần Phách bảng, chính là vinh dự cho tân sinh chúng ta, đám lão sinh kia không biết xấu hổ, chúng ta nào sợ bọn hắn, chẳng qua chỉ tu luyện sớm hơn 1,2 năm mà thôi? Có gì hơn người đâu chứ?
….
Đông đảo tân sinh lúc này như được cơ hội trút hết những nỗi niềm uất hận mấy ngày qua, hẳn nhiên đã bất mãn đám bạn của Mạch Luân đến cực độ.
Chu Linh nhìn đám đông sôi trào cũng cười, quay sang nói với Mục Trần:
– Xem ra mọi người đều rất ủng hộ ngươi, bất quá tên Mạch Luân kia bây giờ không hiện diện ở đây, bọn kia thay nhau phong tỏa chúng ta, ta nghĩa chỉ lát nữa hắn sẽ tới ngay.
Mục Trần gật đầu, chậm rãi nói:
– Mọi người yên tâm. Họ không đụng chúng ta, chúng ta cũng không chạm tới họ, bất quá nều người ta giẫm lên mình, nhịn nhục im hơi lặng tiếng, ngược lại sẽ khiến chúng nó coi thường.
Hắn ngẩng lên trời cao nhìn mấy tên lão sinh đang tâm tình bất định, thanh âm lạnh lẽo:
– Đi kêu Mạch Luân tới đây đi, không phải hắn rất muốn tìm ta sao? Ta ở đây chờ hắn!
Mấy kẻ kia nghe thấy cũng nổi giận đùng đùng, khẽ liếc nhau, một người nhanh chóng hóa thành hào quang bay đi mất.
– Một tên tân sinh nhỏ nhoi cũng dám hống hách? Lát nữa Mạch Luân ca đến đây, xem ngươi còn tỉnh được hay không.
Một tên lão sinh cười khẩy.
Mục Trần hờ hững liếc nhìn kẻ vừa nói, chẳng thèm quan tâm.
Thình lình có chuyện lớn xảy ra bên này cũng khiến không ít người chú ý. Những khu vực tân sinh khác cũng từ xa kéo đến, mấy ngày nay đám người của Mạch Luân phong tỏa khu tân sinh kia cũng khiến họ bất mãn không ít, nhưng cũng không ai lên tiếng, tránh vạ giữa đường dính vào thân.
Hiện tại xem tình hình này có vẻ Mục Trần đã ra mặt.
Ở ba hướng khác nhau, ba người Dương Hoằng, Băng Thanh, Mộc Khuê cũng đi ra lơ lửng trên rất cao, bọn họ cũng muốn xem Mục Trần giải quyết sự tình này ra sao. Mạch Luân kia bọn họ cũng đã gặp, thực lực không kém chút nào, cũng sắp đột phá tới Dung Thiên cảnh trung kỳ.
Mục Trần chỉ thờ ơ trước sự chú ý của bốn phương, bất chợt nhìn ra một hướng xa xa. Lát sau thần sắc khẽ đổi, hướng đó có một luồng hồng quang như tia chớp nhoáng đến, xuất hiện trên không trung.
Hào quang tan đi, hóa thành một thanh niên tóc dài lạnh lùng. Ánh mắt lợi hại của hắn đảo qua đám người bên dưới, rồi chăm chú nhìn vào Mục Trần, cười lạnh lẽo nguy hiểm.
– Ngươi chính là Mục Trần ư? Để ta chờ nhiều ngày lắm rồi đó.