Có lẽ bình thường không cảm nhận được, thậm chí có lúc còn cho rằng Hùng Đệ nói nhiều quá. Nhưng khi Hùng Đệ yên tĩnh không nói thì Hàn Nghệ mới dần dần phát hiện ra, Hùng Đệ quan trọng đến mức nào. Kể cả cả phòng không vui nhưng chỉ cần Hùng Đệ giữ trạng thái vui vẻ thì mọi người rất nhanh đã có thể vui vẻ trở lại. Nhưng nếu như Hùng Đệ không vui thì cả phòng cũng nặng nề vô cùng. Kể cả đám Tang Mộc cũng bị ‘lây nhiễm’, đến đánh cờ họ cũng không còn tâm trạng nữa. Mấy đại lão gia ngồi trong phòng nhìn nhau mà không có cách nào cả.
Sáng sớm, Hàn Nghệ đi ra ngoài phòng vận động vài cái, hét lớn vào phòng: “Tiểu Dã! Tiểu Béo! Đi ra chạy bộ thôi!”
Hắn cảm thấy để Tiểu Mập vận động một chút cũng tốt, mệt rồi thì sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
“Ân công! Tiểu Dã và Tiểu Béo sáng sớm đã đi chạy bộ rồi.”
“Vậy sao?”
Hàn Nghệ sửng sốt. Thầm nghĩ ‘Chẳng lẽ là Tiểu Dã giận ta nên mới không gọi ta đi cùng’.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng thở dài, nói với Tang Mộc: “Ta đi chạy bộ đây!”
Chạy một vòng quanh Dương phủ rồi quay về trong tiểu viện, nhìn chung quanh, thầm nói: “Hai tên tiểu tử vẫn chưa về sao?”
Trùng hợp là Đông Hạo từ trong phòng đi ra, Hàn Nghệ vội vàng hỏi: “Đông Hạo! Có nhìn thấy Tiểu Dã và Tiểu Béo đâu không?”
Đông Hạo lắc đầu nói: “Không! Sao thế?”
“À! Không có gì.”
Hàn Nghệ lắc đầu, rót một chén nước, nhưng chén này vừa mới đưa đến bên miệng thì hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên. Hắn đặt chén nước lên bàn, chạy nhanh vào phòng của hai tiểu tử kia. Hắn mở cửa ra thì chỉ thấy Đại Thố trong lồng còn Nhị Thố không thấy đâu. Hắn hung hăng đập mạnh dưới chân: “Không xong rồi!”
Tang Mộc chạy tới, nói: “Ân công! Sao thế ạ?”
“Không sao! Không sao!”
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: “Các ngươi ở nhà đợi, ta đi ra ngoài một chuyến. À! Đợi lát nữa mà Tiểu Dã với Tiểu Béo về thì các ngươi bảo họ đợi ta ở nhà nhé. Nhớ chưa?”
Tang Mộc liền gật đầu.
Hàn Nghệ không nói thêm gì, cất bước đi ra cửa. Hắn ra khỏi tiểu viện, lập tức đến phòng của Dương Mông Hạo.
Lúc này tên ngốc Dương Mông Hạo vẫn còn đang ngủ nướng và nghĩ đến đại nghiệp ‘vạn tử ngàn tôn’ của mình.
Cốc, cốc, cốc!
Một trận tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức gã dậy.
“Ai đấy?”
“Là ta! Hàn Nghệ đây!”
“Hàn Nghệ?”
Dương Mông Hạo xoa mắt, từ trong chăn ấm áp bò dậy. Gã vừa ngáp vừa ôm đầu đi đến trước cửa. Gã mở cửa ra, mắt vẫn còn đang buồn ngủ, nói: “Hàn Nghệ! Sáng sớm như này đã có việc gì vậy?”
Hàn Nghệ nói: “Thiếu công tử! Công tử có thể dẫn tôi đến Thôi gia được không?”
“Được thôi…Cái gì?”
Dương Mông Hạo lúc này mới giật mình tỉnh lại, nói: “Ngươi muốn đến Thôi gia?”
Hàn Nghệ nói: “Ta nghi là Tiểu Dã và Tiểu Béo đã lén đến Thôi gia rồi. Ta sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi…Ngươi vừa nói gì?”
Dương Mông Hạo vội vàng nói: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nhất định đừng để Tiểu Béo đến tìm Thôi Oánh Oánh.”
“Việc này đều trách ta nhưng việc rất cấp bách, chúng ta mau đi ngăn họ lại đi.”
“Được được! Ngươi đợi ta một lát, ta vào mặc quần áo rồi đi.”
Dương Mông Hạo vội vàng mặc quần áo lên, sau đó đưa Hàn Nghệ lén đi ra từ cửa sau. Hai người còn không dám ngồi xe ngựa, chạy chậm về phía Thôi gia.
“Á? Đó không phải là Tiểu Dã sao?”
Hai người đi được một đoạn thì Dương Mông Hạo đột nhiên chỉ về phía trước nói.
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Dã đang chạy lại phía này nhưng không thấy Tiểu Mập. Một dự cảm không may mắn trào dâng trong lòng, hắn vội gọi: “Tiểu Dã!”
“Hàn…Hàn đại ca!”
Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi chạy nhanh thêm, không kịp thở nói: “Hàn đại ca, Tiểu Mập…Tiểu Mập bị người của Thôi gia bắt rồi.”
Dương Mông Hạo kích động nói: “Các ngươi thật sự chạy tới Thôi gia sao, các ngươi không muốn sống nữa à?”
Tiểu Dã lén nhìn Hàn Nghệ, nói: “Hàn đại ca! Huynh đừng trách Tiểu Béo. Cái này…Cái này đều là chủ ý của đệ, là đệ giật giây Tiểu Mập đi tìm Thôi Oánh Oánh nhưng…Nhưng đệ vô dụng, không cứu được Tiểu Béo ra.”
Hùng Đệ rất vụng về, Tiểu Dã lợi hại đến đâu đi nữa, trừ phi đánh được hết người của Thôi gia, nếu không, một khi bị phát hiện thì không thể nào cứu được Hùng Đệ ra.
Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không trách Tiểu Dã, hắn thậm chí không muốn hỏi cả lý do. Bởi vì bất luận lý do là gì thì hắn sẽ đều đi cứu Tiểu Mập ra. Hắn vươn tay ra, xoa đầu nhỏ của Tiểu Dã, nói: “Không sao đâu! Cái này cũng không trách đệ được, muốn trách thì phải trách ta. Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu được Tiểu Béo ra.”
Dương Mông Hạo nói: “Cứu thế nào?”
Hàn Nghệ nói: “Thiếu công tử, công tử đi về trước đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Dương Mông Hạo nói: “Sao ta có thể về được? Ta không có cách nhưng ta không thể không biết nghĩa khí như vậy. Hay là…Hay là đến nhờ cha ta.”
Gã càng nói đến phần sau thì càng nhỏ giọng.
Hàn Nghệ trong lòng hiểu được Dương Mông Hạo khó xử nên cười nói: “Thiếu công tử, tâm ý của công tử ta xin lĩnh. Tôi bảo ngươi đi về trước, chính là không muốn kéo Dương gia vào chuyện này. Nếu như vậy thì chuyện sẽ ngày càng náo loạn lên.”
Dương Mông Hạo cầm lấy cái ót nói: “Nhưng ta muốn đi cùng các người.”
Hàn Nghệ gật đầu nói: “Ta biết, nhưng chuyện này Thiếu công tử thật sự không tiện tham gia vào. Ta sẽ nghĩ cách.”
Dương Mông Hạo mặt hiện vẻ do dự.
“Được rồi! Cứ như vậy đi! Chúng tôi đi trước đây!”
Hàn Nghệ hướng về phía Tiểu Dã vung tay lên nói: “Tiểu Dã! Chúng ta đi.”
Dương Mông Hạo buồn bực nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời khỏi, vẻ mặt sầu muộn.
“Hàn đại ca định cứu Tiểu Béo như thế nào. Hay là…Hay là chúng ta bắt Thôi công tử, bắt họ một đổi một.”
Tiểu Dã vừa bước nhanh vừa nói.
Hàn Nghệ nói: “Cái này không thể được, nếu như vậy thì không thể cứu vãn được đâu. Hãy tin ta, ta sẽ cứu được Tiểu Béo!”
Hàn Nghệ dẫn Tiểu Dã đến Quan Kỳ hiên.
Vương Bá của Quan Kỳ hiên thấy Hàn Nghệ đến, bước nhanh đón, chắp tay cười nói: “Hàn tiểu ca.”
Hôm đó ở Quan Kỳ hiên, Vương Huyền Đạo có cái nhìn khác về Hàn Nghệ. Y đã coi trọng như vậy thì tất nhiên sẽ không thể không tiếp đón chu đáo được.
Hàn Nghệ nói: “Vương Bá, Vương công tử có ở đây không?”
Vương Bá sửng sốt, lắc đầu nói: “Đại công tử chưa tới, sao thế ạ?”
Hàn Nghệ nói: “Ngươi có thể đưa ta đi tìm Vương công tử được không, ta tìm công tử ấy có chuyện rất gấp.”
Vương Bá ngẩn người, đưa tay nói: “Mời nhị vị theo tôi!”
Vương Bá dẫn Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi tới một tòa nhà với nhà cao cửa rộng. Ông ta bảo Hàn Nghệ và Tiểu Dã chờ ở cửa, sau đó đi vào thông báo.
Một lúc lâu, cửa phủ rất nặng đã mở ra. Vương Huyền Đạo từ bên trong đi ra, lộ ra vẻ keo kiệt mỉm cười nói: “Hàn tiểu ca, sao hôm nay lại rảnh đến chỗ ta thế này?”
Hàn Nghệ nói: “Vương công tử! Lần này mong ngươi nhất định phải giúp ta!”
Vương Huyền Đạo sắc mặt không khỏi sửng sốt.