Ông giả vờ không nhận ra được điều gì, tiếp tục hỏi: “Theo như lời anh nói thì không ai có thể xông vào đảo Thiên Diệp từ cửa chính?”
“Thật ra thì không phải vậy, nghe đồn mấy năm trước có một lính đặc chủng hải quân cực kỳ am hiểu tác chiến trên đảo nhỏ, ông ta đã lợi dụng ngày xảy ra triều cường và đêm tối trước khi trời sáng, ẩn núp trong nước biển sâu nửa người để xông qua hai trạm đầu, sau đó trèo lên mỏm đá Thiên Diệp để vào khu vực trung tâm trên đảo…” Trong lời nói của Vương Tùng quả nhiên có tin tức rất quan trọng.
Hai mắt Lý Nhất Đình sáng ngời, ông vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vương Tùng thở dài, nói tiếp: “Sau đó ấy à, người này không cẩn thận bị chó săn trên đảo phát hiện ra, truy đuổi đến mức chạy khắp núi đồi, đội tuần tra đảo Thiên Diệp đánh bọc sườn tứ phía, cuối cùng ép ông ta đến tận vách núi đen. Trong lúc giằng co, có người bắn một phát súng trúng ngực của ông ta, sau đó liền rơi xuống biển, không biết tung tích đâu, thê thảm lắm… Nhưng mà ông ta có thể là người duy nhất thành công xâm nhập vào đảo Thiên Diệp, nói thật nhé, tôi cực kỳ bội phục người mở đường ấy, dũng khí hơn người, thấy chết không sờn.”
Lý Nhất Đình mỉm cười nói: “Theo như lời anh nói thì dù là dũng sĩ lợi hại đến đâu đi nữa, cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thất bại?”
Vương Tùng gật đầu: “Đến nay vẫn chưa có ai tìm được thi thể của người này, chuyện này thành một bí ẩn của đảo Thiên Diệp.”
Lý Nhất Đình bỗng nổi lòng hiếu kỳ: “Hay người này chính là Đông Phương Nhạc?”
“Đông Phương Nhạc là ai? Tôi chưa bao giờ nghe nói qua tên này… Hơn nữa, tôi cũng chỉ nghe chuyện này qua lời kể của những người khác mà thôi, tình hình cụ thể thì tôi không thực sự hiểu rõ.” Vương Tùng vẫn không đổi sắc mặt, ung dung thản nhiên nói.
“Ừm…” Lý Nhất Đình thấy Vương Tùng kiên quyết, “dầu muối” đều không vào, nên không cố ý thử nữa, chỉ thoáng suy nghĩ rồi nói: “Nói như vậy tức là tôi có thể thử cách mà ông ta nghĩ ra, có lẽ cũng có thể trà trộn vào đảo Thiên Diệp thành công.”
Không ngờ Vương Tùng lại dứt khoát lắc đầu, nói: “Tuyệt đối không có khả năng. Từ sau khi xảy ra chuyện người ngoài lẻn vào, đảo Thiên Diệp đã nhận ra lỗ hổng trong việc canh phòng hòn đảo, mấy năm nay, bọn họ đã bố trí rất nhiều lưới rê trên bãi biển thông với đảo Thiên Diệp, còn trải lưới chuông trên mỏm đá Thiên Diệp nữa, anh mà dùng phương pháp trước kia thì chỉ có thể tự tìm đường chết, cho dù không chết thì cũng nhanh chóng sẽ bị phát hiện, kết quả vẫn là cái chết…”
Giờ thì Lý Nhất Đình chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối, Vương Tùng nói rất đúng, tất cả phương pháp cũng chỉ có một cơ hội nếm thử, một khi thất bại, kẻ phòng thủ tất nhiên sẽ tăng cường đề phòng, nhanh chóng tiêu trừ tai hoạ ngầm.
“Nói như thế tức là tôi tuyệt đối không có cơ hội lẻn vào đảo Thiên Diệp à?” Trong lòng Lý Nhất Đình không phải không có mất mát: “Nhưng tôi đã đồng ý với Ngọc Nhi rồi, dù thế nào đi nữa cũng phải đến đảo Thiên Diệp xem sao, nếu anh đã không có cách nào, vậy thì tôi vẫn nên tự mình nghĩ cách thôi… Con người của tôi chưa bao giờ cũng không tin tà. Huống hồ, từ xưa đến nay, căn bản không có sự phòng thủ nào hoàn toàn kín kẽ cả, anh nói có đúng không?” Lý Nhất Đình ném một cái nhìn khinh thường về phía Vương Tùng, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa văn phòng.
Vương Tùng cúi đầu im lặng không nói, xem ra, gã cũng thật sự hết cách rồi.
Một tay vịn khung cửa, Lý Nhất Đình chậm rãi quay đầu lại, nói: “Nếu tôi phơi thây trên đảo Thiên Diệp, mong anh nói cho Ngọc Nhi rằng tôi đã cố hết sức rồi…” Nói xong, ông đẩy cánh cửa ra, thẳng lưng mà đi ra ngoài.
“Chờ chút đã.” Vương Tùng bỗng nhiên trầm giọng nói sau lưng ông: “Ài… Thật ra vẫn còn có một biện pháp khác nữa, nhưng mà…” Vương Tùng muốn nói lại thôi.
Lý Nhất Đình lập tức mừng rỡ, ông nhanh chóng xoay người vào cửa, cũng đóng cánh cửa lại, sốt ruột mà nhìn Vương Tùng.
“Biện pháp gì? Mau nói đi!” Lý Nhất Đình thúc giục.
Vương Tùng vẫn còn do dự, nhưng Lý Nhất Đình không chờ kịp nữa, ba bước cũng làm thành hai bước mà đi tới: “Dù là biện pháp nguy hiểm đến thế nào đi nữa, nói ra nghe xem cũng không sao chứ.”
“Phương pháp này thật ra cũng không phải là rất nguy hiểm, nhưng hiệu quả lại có hạn.” Vương Tùng suy sụp mà ngồi trở lại ghế xoay: “Anh đừng vội… Tuy rằng chúng ta không thể trực tiếp vào bằng cầu đá, nhưng đảo Quan Cẩm có bến tàu của ngư dân, đi thuyền máy từ nơi đó là có thể trực tiếp đến vùng biển thuộc đảo Thiên Diệp.”
Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Vậy sao anh không nói sớm?”
Vương Tùng hơi lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tuy rằng có thể thuận lợi đến đảo, nhưng con đường biển dẫn đến đảo Thiên Diệp này cực kỳ bí ẩn, trước mắt thì ngoài đảo chủ ra, chỉ có tiểu thư Ngọc Nhi biết thôi.” Gã dừng một chút: “Tôi khẳng định sẽ không để tiểu thư Ngọc Nhi mạo hiểm cùng anh đi như vậy đâu… Anh hiểu ý của tôi chưa?”
Lý Nhất Đình không nói gì, lời này rất đúng, nhưng mà ông vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ cơ hội cuối cùng này.
“Ừm… Có thể nhờ Ngọc Nhi vẽ cho tôi một bức bản đồ biển hay không, như vậy thì tôi có thể bắt chước theo, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?” Ông vui sướng hài lòng nói.
Vương Tùng ảm đạm lắc đầu: “Chỉ sợ không được, tuyến đường an toàn trên biển đâu dễ tìm như vậy, anh lại chưa từng sống trên biển… Đúng rồi, anh có biết lái thuyền máy không?” Gã bỗng nhiên nghĩ đến một việc quan trọng.
“Lái xe thì còn được, thuyền máy thì… không thạo lắm.” Lý Nhất Đình chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Vương Tùng hơi bất đắc dĩ: “Vậy thì thật sự hơi phiền phức đấy… Khụ khụ, thôi thôi. Một người ngoài như anh mà lại có can đảm như vậy, tôi cũng không tiện lùi bước, chúng ta lại đều là vì tiểu thư Ngọc Nhi cả, vậy để tôi tự mình đưa anh đi đi…”
Lý Nhất Đình kinh ngạc nhìn gã, người này làm sao vậy? Vừa rồi còn sợ hãi rụt rè, ấp a ấp úng, bây giờ đột nhiên lại tràn trề dũng khí.
“Đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi chỉ là thông cảm cho nỗi khổ tâm của tiểu thư Ngọc Nhi mà thôi… Hơn nữa, anh đi qua đó là biết, việc này chưa chắc đã có thu hoạch đâu.” Ánh mắt của Vương Tùng hơi chột dạ, ánh mắt không chừng liếc sang phía khác.
Lý Nhất Đình cười thầm trong lòng: “Cái thằng này giỏi thật, đến lúc này mà còn giả vờ với tôi à.”
Ông không nóng nảy vạch trần ngay, đi được bước nào tính bước ấy: “Vậy bây giờ, anh phụ trách chuẩn bị thuyền máy, tôi sẽ lập tức đi tìm Ngọc Nhi nhờ vẽ bản đồ biển, thế nào?”
Vương Tùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại dặn dò thêm: “Lão Lý, bên cạnh ngọn hải đăng trên đảo Quan Cẩm có một bến tàu nhỏ cực kỳ bí mật, anh có biết không?”
Lý Nhất Đình lắc đầu: “Tôi không lưu ý bao giờ cả… Nhưng mà không sao, tuy tôi không tìm thấy bến tàu đó, nhưng tôi có thể tìm được hải đăng.”
“Vậy cũng được, bốn giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở ngọn hải đăng nhé.” Vương Tùng lúc này thật sự dứt khoát, tỏ ra bàn xong rồi, không tiễn, khoanh tay không biết đang nghĩ gì.
Lý Nhất Đình mỉm cười, vươn tay phải ra, nói với vẻ chế nhạo: “Ngày mai, chúng ta sẽ sóng vai chiến đấu rồi, chẳng lẽ không bắt tay một cái à, tổng giám đốc Vương? Hợp tác vui vẻ nhé.” Vương Tùng buồn cười mà đưa tay nắm lấy tay ông, rồi khoát tay áo về phía cửa.
Lý Nhất Đình nhanh chóng xoay người rời đi, lúc này không hề nán lại giây nào nữa.
Dọc theo đường đi, ông nghiền ngẫm từ đầu tới cuối mọi chuyện mấy lần, cuối cùng cho ra một kết luận: nếu Vương Tùng không phải Đông Phương Nhạc thì về sau mình không cần quản lý Bắc Đình nữa, cứ yên tâm mà về nhà trồng trọt đi.