Từ trước đến nay con trai luôn là người có ý kiến của mình, Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì không tiếp tục đề tài này nữa.
===
1 năm sau, Đồng Yến Ngôn dẫn một cô gái phương nam về nhà.
Cô gái này lớn lên trắng trẻo, tính cách dịu dàng ít nói nhưng cách đối xử với mọi người lại rất thoải mái rộng rãi, nhìn qua đã biết lớn lên ở gia đình có giáo dục.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy rất yên tâm với ánh mắt của con trai, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Sau khi Ôn Tẫn Nhiễm biết được thì lại cảm thấy không công bằng với chồng mình.
Đám cưới của Đồng Yến Ngôn được tổ chức rất hoành tráng, khiến người lớn bên nhà gái cảm thấy rất có mặt mũi.
1 năm sau, Ôn Tẫn Nhiễm sinh được một bé trai nặng 4 cân 4, vợ Đồng Yến Ngôn Lý Vi thì sinh 1 cặp sinh đôi trai gái.
Vốn Đồng Yến Ngôn muốn làm theo cách của cha mẹ, để 2 đứa nhỏ chia ra theo họ cha và họ mẹ nhưng Lý Vi lại quyết định để con gái mang họ Ôn.
Đối với hành động của Lý Vi, Phương Tĩnh Viện rất hâm mộ Đồng Tuyết Lục có một cô con dâu tốt.
– — Đồng Tuyết Lục từ chối cho ý kiến.
– — Thật ra bà không hề để ý đến dòng họ.
Năm đó sau khi Ôn Như Quy và ông cụ Ôn bàn bạc đã quyết định sửa lại họ của Đồng Yến Ngôn, rất nhiều người không hiểu chuyện nói bà bá đạo, ép buộc Ôn Như Quy sửa lại họ của con trai, còn có người nói Ôn gia không có người nối dõi.
Bà nghe xong thì cảm thấy rất buồn cười, lẽ nào con gái không phải là người à?
Rõ ràng Ôn Tẫn Nhiễm mang họ Ôn nhưng bởi vì Đồng Yến Ngôn đổi họ mà bọn họ lại nói Ôn gia không có ai nối dõi, hơn nữa phần lớn những người nói câu này đều là phụ nữ.
Nhiều khi người xem thường phụ nữ lại chính là phụ nữ, phụ nữ mang thai 9 tháng 10 ngày, chịu trăm ngàn cay đắng mới sinh được con, thế mà bọn họ lại cảm thấy phụ nữ không xứng đáng được xem là con cháu đời sau.
– — Vừa đáng buồn vừa nực cười.
Chẳng qua Đồng Tuyết Lục không quan tâm người khác nói như thế nào cũng không để ý ánh mắt của người khác.
– — Trong lòng bà, con trai và con gái đều như nhau.
===
Sau 50 tuổi, Đồng Tuyết Lục về hưu không làm việc nữa.
Bởi vì cặp sinh đôi đều có sự nghiệp của mình nên bà không miễn cưỡng các con, giao công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, cũng sắp xếp tài sản thành 2 quỹ ngân sách.
Một cái là quỹ tín thác gia đình, cái còn lại là quỹ từ thiện.
Quỹ tín thác gia đình là một trong những cách quản lý tài sản mà tổ chức tin cậy nhận ủy thác của một cá nhân hay một dòng họ giúp đỡ quản lý tài sản gia đình, bảo đảm con cháu đời sau không cần phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc.
Đồng Tuyết Lục thành lập quỹ từ thiện, chủ yếu dùng để giúp đỡ trẻ em vùng núi được đi học hoặc trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt.
Rất nhiều trẻ em vùng núi bởi vì gia đình nghèo khó hoặc điều kiện dạy học ở vùng núi không tốt mà đánh mất cơ hội học tập, sau khi đủ tuổi thì ra ngoài làm thuê, vì không có học thức nên chỉ có thể làm những công việc vừa mệt vừa khổ mà tiền lương lại thấp.
Sau đó bọn họ sinh con nhưng lại không nuôi nổi ở thành phố lớn, chỉ có thể mang con về nhà ông bà, rồi cũng vì quá nghèo mà đứa trẻ không thể đến trường, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Trước khi xuyên sách, Đồng Tuyết Lục vẫn luôn làm từ thiện, hàng năm đều quyên tiền hay đồ vật vào quỹ, xuyên tới đây, bà lại tự lập quỹ ngân sách, có thể hỗ trợ chính xác những người cần giúp đỡ.
Sau khi về hưu, bà và Ôn Như Quy thường xuyên đi du lịch khắp nơi, trải qua cuộc sống vui vẻ hơn cả thần tiên.
Chẳng qua Đồng Tuyết Lục hoàn toàn không ngờ, lúc Ôn Như Quy 80 tuổi, ông lại rất được chào đón trên mạng.
Năm 2021, Ôn Như Quy được Viện nghiên cứu khoa học sự sống trao tặng giải thưởng ‘Nhà khoa học xuất sắc’.
Ôn Tẫn Nhiễm tự mình đến tận nơi cổ vũ cho cha già, ảnh chụp 2 cha con bị đăng lên mạng, Ôn Như Quy lập tức nổi tiếng sau một đêm.
Mọi người trực tiếp gọi ông là Phan An giới khoa học, còn có người tìm ra ảnh chụp hồi trẻ của ông, ngay lập tức tất cả mọi người đều bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của ông.
— Ôi trời ơi, dáng vẻ lúc trẻ của viện sĩ Ôn hoàn toàn đè chết tiểu thịt tươi bây giờ!
— Đẹp trai như vậy không giống phái thực lực, hơn nữa dáng vẻ viện sĩ Ôn chẳng hề giống ông lão tám mươi chút nào!
— Đây mới thật sự là con cưng của trời, đem ra so sánh, hình như tôi đến trần gian góp cho đủ số thôi!
— Tôi đến trần gian góp đủ số 20 năm!
— Cuộc sống chẳng làm nên trò trống gì của tôi, ‘Sắt thép đã luyện hư như thế nào’.
Bởi vì quá nổi tiếng, cộng với thành tựu nổi bật mà rất nhiều người bên truyền thông muốn phỏng vấn Ôn Như Quy, chẳng qua đều bị ông từ chối.
Đồng Tuyết Lục còn cười nói nếu ông sinh ra ở thời đại này, chắc chắn không thể yên ổn làm nghề nghiên cứu khoa học được.
– — Ôn Như Quy bị bà cười đến đỏ bừng lỗ tai.
Ngay lúc sóng gió sắp dừng lại thì không biết người nào lại đăng một tấm ảnh chụp chung của Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy lên, lúc này cả 2 người cùng nổi tiếng.
Tấm hình kia chụp vào 2 năm trước, trên ảnh Ôn Như Quy 78 tuổi, Đồng Tuyết Lục 71 nhưng nhìn qua 2 người chỉ trong khoảng 50 mà thôi.
— Trước đó tôi còn quỳ liếm nhan sắc lúc trẻ của viện sĩ Ôn, bây giờ tôi lại muốn quay đầu, vợ viện sĩ Ôn đẹp quá!
— Người đẹp không bị năm tháng đánh bại, câu nói này thật sự dành cho vợ của viện sĩ Ôn, người gì đâu mà đến tuổi này rồi vẫn đẹp lão như vậy.
— Ảnh chụp vợ của viện sĩ Ôn nhiều lắm là 45 tuổi thôi, hơn nữa vóc dáng của bà ấy tốt quá, so sánh với bà ấy, tôi càng giống 78 tuổi hơn.
— 78 tuổi +1
— 78 tuổi +2
— 78 tuổi +10086
Lần này, không gì có thể ngăn cản sự nhiệt tình của cư dân mạng, ai nấy đều đào sâu tìm hiểu.
Không đào thì không biết, đào ra thì giật mình.
Đến bây giờ rất nhiều người mới biết vợ của viện sĩ Ôn không chỉ là bà chủ của một công ty đã đưa ra thị trường mà còn lại người sáng lập của 2 quỹ ngân sách.
Mấy chục năm qua đều dùng danh nghĩa bản thân xây dựng hơn 300 trường tiểu học hy vọng.
Hơn nữa bà còn là chị ruột của diễn viên nữ nổi tiếng Tiêu Miên Miên, em trai bà ấy hoặc có tiền, hoặc có quyền, con gái nhận giải thưởng Nobel Vật lý, con trai là Tổng Giám đốc công ty lớn.
– — Mọi người đều nói chắc chắn kiếp trước bà đã cứu vớt cả dải ngân hà.
– — So sánh với người ta, bọn họ càng giống góp đủ số.
Chỉ trong thời gian ngắn, ‘Tôi đến trần gian để góp đủ số’ trở thành thuật ngữ phổ biến nhất trên mạng.
Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm cũng không ngờ cha mẹ mình lại trở thành người nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người theo chân 2 người nghe ngóng chuyện của cha mẹ khiến bọn họ dở khóc dở cười.
Đồng Tuyết Lục lớn tuổi nhưng rất thích lên mạng, mỗi ngày đều lên Weibo xem cư dân mạng thổi phồng sắc đẹp của mình, quay đầu còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
Ôn Như Quy cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng nhìn bà vui vẻ thì lập tức cảm thấy không có chuyện gì.
===
Trong một căn phòng ở làng đô thị tại phương nam, một cậu trai trẻ đang cầm điện thoại lướt Weibo.
Đột nhiên cậu ta giơ điện thoại di động lên so sánh với khuôn mặt của bà nội mình.
“Bà nội, sao cháu lại cảm thấy mũi và miệng của bà rất giống với Phan An giới khoa học thế?”
Bà nội cậu trai đang nhào bột, phòng ở làng đô thị không thông gió, khí trời lại nóng, bà cụ toát mồ hôi khắp người: “Phan An giới khoa học cái gì, sắp hết nghỉ hè rồi, sao cháu không mau học bài đi?”
Cậu trai cầm điện thoại chạy tới: “Bà nội xem này, không phải bà nội và người này lớn lên nhìn rất giống ư?”
Bà nội cậu trai cúi đầu nhìn, 2 tay lập tức run lên.
Cậu trai trẻ không để ý đến sự kì lạ của bà nội, nói tiếp: “Chẳng qua bà nội họ Sử, ông ấy họ Ôn, chắc chắn 2 người không phải họ hàng.”
Nói xong cậu ta cầm điện thoại trở lại vị trí cũ tiếp tục dáng ngồi lười biếng.
Bà nội cậu trai cũng chính là Sử Tinh Nhụy giật mình một lúc lâu, lông mi rũ xuống, tiếp tục nhào bột.
– — Đúng là bọn họ không phải họ hàng.
Mặc dù Ôn Như Quy là anh trai cùng mẹ khác cha của bà ấy, nhưng cha mẹ bà ấy làm ra chuyện như vậy với ông, sao ông có thể nhận người em gái này được?
Năm đó bà ấy bị kết án 30 năm, về sau có biểu hiện tốt ở nông trường cộng với việc pháp luật nghiêm minh hơn, rất nhiều bản án cũ bị sửa lại nên bà ấy được thả ra trước thời hạn.
Những năm này bà ấy ăn rất nhiều đau khổ ở nông trường, cũng mài mòn đi tất cả góc cạnh trên người.
Sau khi ra ngoài, 2 bác trai nhắc nhở bà ấy không được đến Ôn gia tìm Ôn Như Quy, thật ra bà ấy cũng không nghĩ tới việc đi tìm.
Về sau một mình bà ấy chạy tới thành phố phía nam, làm thuê kiếm tiền, kết hôn sinh con, cũng không liên hệ với Sử gia nữa.
Nếu không phải vừa rồi cháu trai cho bà ấy xem điện thoại thì bà ấy đã quên mất mình có một người anh trai từ lâu.
– — Chẳng qua nhớ thì sao?
– — Cuộc sống nên làm như thế nào thì cứ như thế đó.
Tay bà ấy chợt tăng nhanh tốc độ nhào bột, mồ hôi nóng chảy xuống dọc theo trán, nhỏ giọt trên thớt mà không hề phát hiện.
===
Sinh lão bệnh tử là chuyện mà ai cũng phải đối mặt.
Đồng Tuyết Lục tiễn ông cụ Ôn, tiễn Tư lệnh Tiêu rồi lần lượt đưa đám chó mèo Nguyệt Bính, Lưu Sa Bao và Lục Quy đi.
Sau khi tiễn Phương Tĩnh Viện, bà còn tưởng người tiếp theo mình tiễn sẽ là Ôn Như Quy.
Chẳng qua không ngờ sau một trận bệnh tật, đột nhiên bà không thể gượng dậy nổi.
Người đã già, rất nhiều cơ quan không còn dùng được nữa.
Đồng Tuyết Lục cảm giác mình không còn nhiều thời gian lắm, điều duy nhất bà không yên lòng chính là Ôn Như Quy.
Kể từ khi bà nhập viện đến nay, ông luôn canh giữ bên cạnh bà không rời một bước, tự mình đút cơm canh cho bà, tự mình chà lau cơ thể cho bà.
Thật ra bà cảm thấy mấy việc này có thể để hộ sĩ làm, dù sao tuổi tác của ông đã cao, nhưng ông lại không chịu.
Hôm nay, bà đuổi Ôn Như Quy đi, bảo ông về nhà lấy giúp mình một thứ, sau đó gọi 2 anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm tới.
“2 đứa đừng đau buồn, sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, từ nhỏ đến lớn tính tình của 2 anh em bọn con rất kiên nghị, mẹ không lo cho 2 đứa, điều duy nhất mẹ lo lắng chính là cha của các con.”
Ôn Tẫn Nhiễm nắm tay mẹ mình, trong lòng vô cùng đau khổ nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con biết mà, trong lòng mẹ tất cả bọn con cộng lại đều không quan trọng bằng cha.”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười, sắc mặt hơi tái nhợt: “2 đứa cũng biết rõ bệnh của cha con, mẹ lo lắng mình đi rồi thì ông ấy sẽ phát bệnh lại, 2 đứa phải chú ý đến tình trạng sức khỏe và tinh thần của cha con từng giây từng phút đấy.”
Nghe thấy 2 chữ ‘đi rồi’, rốt cuộc Ôn Tẫn Nhiễm cũng không cười nổi: “Mẹ, bọn con biết rõ mà. Mẹ không được nói lời này, con nghe rất khó chịu.”
Vành mắt Đồng Yến Ngôn ở bên cạnh cũng đỏ bừng, mũi chua xót: “Chúng con sẽ chăm sóc cha thật tốt, nhưng mẹ cũng phải khỏe lại nhé.”
Đồng Tuyết Lục nhìn con trai con gái, mỉm cười gật đầu: “Được.”
===
Tuy rằng người nhà và bác sĩ đều cố hết sức cứu chữa nhưng 1 tháng sau, Đồng Tuyết Lục vẫn qua đời vì bệnh tật.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Tẫn Nhiễm rất ít khóc nhưng ở đám tang của mẹ mình, cô khóc đến sắp ngất.
Tiêu Miên Miên càng khóc đến mức phải nhập viện, suýt chút nữa đã không gượng dậy được.
Sau khi mẹ qua đời, mặc dù Đồng Yến Ngôn rất đau lòng nhưng anh là con trai trưởng trong nhà, anh vừa lo liệu chuyện đám tang vừa chú ý đến tình trạng của cha.
– — Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người, Ôn Như Quy rất bình tĩnh.
Ông tự mình tham gia vào tất cả quá trình tổ chức đám tang, yêu cầu mỗi bước đều phải hoàn mỹ nhất có thể nhưng trên mặt ông lại không nhìn rõ đau thương.
– — Rất bình tĩnh.
– — Bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.
Sau đám tang, 2 anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm dọn thẳng về ở chung với cha.
Hôm nay là lễ cúng 7 ngày của Đồng Tuyết Lục.
Đột nhiên trong lòng Đồng Yến Ngôn có cảm giác hoảng hốt, anh nói với em gái: “Đêm nay anh ngủ cùng cha.”
Ôn Tẫn Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Em cảm thấy mấy ngày nay cha quá bình tĩnh.”
Tuy rằng ông nói chuyện có logic, cũng không xuất hiện ảo giác gì nhưng như vậy mới khiến người khác lo lắng.
– — Cha yêu mẹ sâu đậm cỡ nào, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Năm đó ở hải quan, cha tưởng bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy cả người đều thay đổi, sau đó ông rời khỏi bọn họ, ôm thẳng mẹ về quán rượu.
Hiện tại mẹ đã qua đời, cha lại không đau buồn, chuyện này rất không bình thường.
2 anh em nhanh chóng đi đến phòng ngủ của cha, gõ cửa: “Cha ơi, bọn con có thể đi vào không?”
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Ôn Như Quy truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
2 người Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm bước vào, thấy cha đang ngồi bên giường, trong tay cầm một quyển album ảnh.
– — 2 người liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy phức tạp và khó chịu.
Ôn Tẫn Nhiễm nặn ra một nụ cười, đi đến bên cạnh cha, ôm cánh tay ông: “Cha, mới vừa rồi con đã bàn bạc với anh trai, hoa anh đào ở Nhật Bản nở rồi, chúng ta cùng nhau đi xem hoa anh đào nhé?”
Ôn Như Quy vỗ mu bàn tay của con gái: “2 đứa con có lòng, cha không có việc gì, 2 đứa không cần lo lắng, đột nhiên cha muốn nhìn ảnh chụp lúc trẻ của mẹ con thôi.”
Ôn Tẫn Nhiễm nhìn theo ánh mắt của ông, cười nói: “Chẳng trách cư dân mạng đều nói mẹ là người đẹp không bị năm tháng đánh bại, mẹ đúng là đẹp từ khi còn trẻ đến già.”
Đáy mắt Ôn Như Quy tràn đầy cưng chiều: “Mẹ các con vẫn luôn rất đẹp, đáng tiếc 2 đứa đều không giống mẹ, lớn lên không xinh đẹp như mẹ các con.”
Ôn Tẫn Nhiễm: “…”
Đồng Yến Ngôn: “…”
– — Quả nhiên bọn họ sinh ra cho đủ số.
Thật ra 2 anh em đều rất ưa nhìn, hoàn toàn kế thừa gien di truyền ưu tú của cha mẹ, nhưng tiếc quá, cha bọn họ không nhìn ra điểm này.
– — Trong mắt của ông, người xinh đẹp nhất đời này chính là mẹ của bọn họ.
Đồng Yến Ngôn ngồi xuống phía bên kia, 3 người cùng xem ảnh chụp nhớ lại quá khứ.
– — Đau buồn nhưng cũng ấm áp.
Xem hết ảnh chụp, thời gian cũng muộn, Đồng Yến Ngôn vội vàng đề nghị muốn ngủ cùng với cha đêm nay nhưng bị từ chối.
Cuối cùng không còn cách nào, anh đành phải yêu cầu ông không được khóa trái cửa.
Ôn Như Quy đồng ý.
===
Sau khi 2 anh em đi rồi, Ôn Như Quy lấy ra một quyển nhật ký từ trong ngăn kéo, rút ra một bức ảnh kẹp bên trong.
– — Đây là bức ảnh lần đầu tiên bọn họ chụp ảnh chung trước kia.
Lúc đó ông cẩn thận từng li từng tí, đắn đo rất lâu mới đưa ra yêu cầu muốn một bức ảnh của bà, không ngờ lúc đến tiệm chụp ảnh, bà lại đồng ý chụp chung với ông.
Hôm đó, nhiếp ảnh gia yêu cầu ông đứng sau lưng bà, để tay trên lưng chiếc ghế mà bà đang ngồi, ông kích động đến mức suýt nữa đã bẻ gãy chiếc ghế.
Bà mặc một chiếc đầm ‘sợi tổng hợp’ màu trắng, dường như bà cảm nhận được sự căng thẳng của ông nên đã quay đầu mỉm cười với ông.
– — Một tiếng tích vang lên, thời gian dừng lại trong bức ảnh.
Thợ chụp ảnh đã ghi lại khoảnh khắc đó.
Trên ảnh, khuôn mặt tươi cười của bà giống như má lúm đồng tiền, hạt gạo nhạt nơi khóe miệng như chứa đựng một vũng rượu.
– — Vũng rượu khiến ông say mê hơn nửa đời người.
– — Trước kia như thế, đến hôm nay vẫn như vậy.
Đêm đã khuya, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của con trai.
Ôn Như Quy biết bọn họ lo lắng cho ông, vì vậy tắt đèn đi ngủ.
Trong giấc mơ, Ôn Như Quy đi đến một nơi tối tăm.
Cách đó không xa, có luồng ánh sáng chiếu xuống, ông nhìn sang thì thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng tại nơi có ánh sáng.
Bà mặc một chiếc đầm trắng, dáng vẻ giống y như lần đầu tiên ông nhìn thấy bà, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt trong veo linh hoạt.
– — Ánh mắt ông sáng lên, lập tức đi về phía bà.
Dường như Đồng Tuyết Lục cũng phát hiện ra ông, lo lắng vẫy tay với ông: “Anh về đi, mau trở về đi, đây không phải là nơi anh nên đến.”
Ông không dừng bước, kiên định bước về phía bà: “Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi mà.”
Từng bước chân của ông giống như đi xuyên qua cỗ máy thời gian, khi đi tới trước mặt bà, ông đã trở về dáng vẻ 25 tuổi.
Hàng lông mày anh tuấn, mắt sáng như sao, vóc dáng rắn rỏi kiên cường, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người khác phải ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ông.
Đồng Tuyết Lục thở dài: “Anh vội cái gì, em vẫn sẽ chờ anh mà, anh sống mấy năm còn lại thật tốt, không phải chúng ta có thể đoàn tụ trên thiên đường à?”
Ôn Như Quy nắm tay bà, khẽ nói: “Anh không nỡ để em chờ.”
Đồng Tuyết Lục giận dữ liếc ông, 10 ngón tay của 2 người đan xen vào nhau cùng đi về phía xa, cuối cùng biến mất trong một vùng trắng xóa mênh mông.
===
Ngày hôm sau, Đồng Yến Ngôn thức dậy từ sáng sớm.
Anh lặng lẽ mở cửa phòng của cha, thấy cha đang nhắm mắt nằm trên giường thì thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua Ôn Tẫn Nhiễm cũng ngủ không ngon, đi tới hỏi nhỏ: “Cha không sao chứ?”
Đồng Yến Ngôn gật đầu: “Đang ngủ.”
Ôn Tẫn Nhiễm nhìn thoáng qua, sau đó 2 người đi ra ngoài.
Bọn họ ở bên ngoài chuẩn bị bữa sáng, muốn chờ cha thức dậy để ăn cùng nhau, nhưng đợi đến hơn 8 giờ mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Đột nhiên cả 2 cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng đi vào phòng.
– — Vừa nhìn thì biết cha không còn nữa.
Dáng vẻ của ông rất bình yên, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang ngủ, ai ngờ thế mà đã rời đi rồi.
Một lần nữa Ôn Tẫn Nhiễm lại khóc đẫm nước mắt.
– — Cha mẹ ở, nhà ở.
– — Bây giờ mẹ đi mất, cha cũng rời đi, cô không còn nhà nữa.
Đồng Yến Ngôn thấy bên cạnh cha có một bức hình, anh cầm lên xem, là ảnh chụp chung của cha mẹ.
– — Chẳng qua anh chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh này.
Anh lật ngược bức ảnh lại, chỉ thấy mặt sau viết một dòng chữ: “Sinh mệnh có luân hồi, tình yêu cũng có kiếp sau, kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng.
Nhìn thấy những lời này, Đồng Yến Ngôn cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi xuống.
Giống như Ôn Tẫn Nhiễm từng nói, cha mẹ anh đã dành cả cuộc đời để diễn giải vẻ đẹp của Kinh thị.
Dù sống chết hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay nhau cả đời, nguyện bên nhau đến già.
Mọi người đều rất bất ngờ trước sự qua đời của Ôn Như Quy, ông rời đi trong giấc ngủ, không bệnh tật không đau đớn, hơn nữa ông đã 85 tuổi, xem như hỉ tang.
2 anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm cùng tổ chức đám tang, sau đó chôn cất cha mẹ cùng một chỗ.
Đến khi tất cả đều lắng xuống, lúc bọn họ sửa sang lại đồ vật của cha mẹ thì tìm được cuốn nhật ký của cha.
Vốn 2 người cho rằng cha sẽ viết một ít nghiên cứu khoa học, ai ngờ bên trong đều là từng li từng tí những việc cha làm để theo đuổi mẹ năm đó.
[Ngày 11 tháng 8 năm 1976 là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy.] [Cô ấy thích ăn sườn heo, muốn học cách chế biến sườn heo.] [Nếu cô ấy mặc quần áo mới, hãy khen cô ấy xinh đẹp.]– — 2 anh em nhìn cuốn nhật ký, nước mắt lại tuôn rơi.
Đồng Yến Ngôn chỉnh sửa lại cuốn nhật ký rồi xuất bản thành một cuốn sách.
– — Tên sách là ‘Tình yêu của cha mẹ’.
Vốn dĩ anh chỉ muốn viết ra để làm kỷ niệm, nhưng không ngờ sau khi nó được mở bán thì nhanh chóng hết hàng.
Mọi người đều cảm động rơi nước mắt trước tình yêu của Viện sĩ Ôn và vợ Đồng Tuyết Lục.
– — Cuối cùng cuốn sách được chuyển thể thành phim truyền hình.
Vào ngày bộ phim truyền hình phát sóng, Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm đưa cả gia đình đi xem cùng nhau.
Khi 2 diễn viên nam và nữ trên phim truyền hình gặp nhau, 2 anh em nở cười giống hệt nhau, ánh mắt đỏ hoe.
– — Bọn họ cũng tin sinh mệnh có luân hồi, tình yêu có kiếp sau.
– — Ở kiếp sau, bọn họ vẫn muốn làm con của cha mẹ.
[TOÀN VĂN HOÀN]Đôi lời của editor:
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện đến tận đây. Mình edit vẫn còn hơi non tay, dịch thuần Việt quá mức, và có một số dịch nghĩa hay điển tích mình chưa tìm ra được nên các bạn bỏ qua nhé QAQ
Như vậy, tạm biệt ‘Trà xanh nằm thắng’, chúng ta cùng đợi tác phẩm tiếp theo nhé!