Tới thời gian hoàng hôn, ta và Sở nhi tới gặp Thác Bạt Ngọc Nhi, đây là lần đầu tiên nói chuyện giữa ta và nàng từ khi tới Bắc Hồ . Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Công chúa, Dận Không tới đây là có chuyện muốn nhờ. “
Thác Bạt Ngọc Nhi nói :
“Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói. Dận Tường mặc dù đã rời trần thế, nhưng dù gì đi chăng nữa ta cũng là tẩu tử của các ngươi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức để hỗ trợ. “
Lời nói của nàng ta không khéo, không hổ là một công chúa .
Ta cung kính nói :
“Dận Không muốn nhìn mặt hoàng huynh một lần cuối. “
Trong đôi mắt đẹp của Thác Bạt Ngọc Nhi hiện lên sự kinh hoảng, nhưng mà lập tức bình tĩnh lại ngay, nhẹ giọng than thở :
“Dận Tường đã nhập quan từ lâu, sao ngươi lại quấy rầy sự yên tĩnh của huynh ấy?”
Ta cung kính nói :
“Dận Không không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hoàng huynh, nhưng mà có một việc Dận Không bắt buộc phải làm. “
Ta lấy từ trên cổ xuống một cái Lục sắc Long Bội, đưa tới trước mặt Thác Bạt Ngọc Nhi :
“Hoàng thất Đại Khang chúng ta có một quy củ, phàm là mỗi vị hoàng tử lúc mới sinh ra, đều được ban một cái Long bội. Khối ngọc bội này được làm từ mỹ ngọc Lam Điền (loại ngọc nổi tiếng được bán nhiều ở Vương Phủ Tỉnh – Bắc Kinh), chứa đựng tinh hoa của trời đất, hoa văn trong ngọc bội có thể làm cho thân thể chúng ta khỏe mạnh. Trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã có giao phó, nếu như không thể mang linh cữu của huynh ấy về Đại Khang, thì phải mang ngọc bội trở về. “
Thác Bạt Ngọc Nhi cười lạnh nói :
“Ta và huynh ấy làm phu thê nhiều năm, nhưng chưa từng nghe tới chuyện này. “
Ta cười nhạt nói :
“Chắc là hoàng huynh vẫn chưa nhắc với tẩu tử, Long bội này chính là tiêu chí đặc hữu của gia tộc, cả đời không thể rời khỏi thân thể. “
Thác Bạt Ngọc Nhi nửa tin nửa ngờ, nói :
“Có chuyện như vậy sao?”
Ta gật đầu nói :
“Từ khi khai quốc, có một vị hoàng tử bị thuộc hạ đầu độc bằng thuốc độc, tiên đế đã căn cứ vào sự biến đổi màu trên ngọc bội, mà tìm ra hung thủ chân chính. “
Ta im lặng chú ý tới biến hóa của Thác Bạt Ngọc Nhi, thấy trong mắt nàng ta có sự hoảng hốt .
Ta hầu như có thể kết luận, Bắc Hồ công chúa này khẳng định có vấn đề, có khi cái chết của Dận Tường có quan hệ với nàng ta .
Gió nhẹ thổi qua làm cho ngọn đèn trong phòng phất phơ, Thác Bạt Ngọc Nhi có bóng ma trong lòng, nên cũng hơi sợ hãi .
Sở nhi bỗng nhiên thân hình mềm nhũn dựa vào người của ta, đôi mi thanh tú vi nhăn lại, dường như có vẻ hết sức thống khổ .
Ta ân cần nói :
“Sở nhi, muội làm sao vậy?”
Sở Nhi dịu dàng cười nói :
“Chắc là do quỳ lâu, nên mệt mỏi. .. “
Thác Bạt Ngọc Nhi nhẹ giọng nói :
“Phòng nghỉ ở hậu viện đã thu thập xong, ngươi có thể mang nàng tới đó nghỉ ngơi. “
Sở nhi ôn nhu nói :
“Để muội tự đi, huynh ở lại đây túc trực bên linh cữu của hoàng huynh. “
Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng mới bước được hai bước, đã la hoảng một tiếng, ngã lăn xuống đất .
Ta nhanh chóng vọt tới, ôm thân thể nàng vào lòng, lớn tiếng la lên :
“Sở nhi! Sở nhi!”
Thác Bạt Ngọc Nhi thấy tình hình trước mắt thì kinh hãi, nói :
“Có muốn ta mời đại phu tới không?”
Ta lắc đầu nói :
“Nàng chỉ là mệt nhọc quá độ, để ta mang nàng về nghỉ ngơi một chút là hồi phục lại ngay. “
Ta nhìn linh cữu Dận Tường nói :
“Nhưng mà việc túc trực bên linh cữu đêm nay, phải làm phiền công chúa. .. “
Thác Bạt Ngọc Nhi gật đầu nói :
“Nguơi đi đi, ta là thê tử của Dận Tường, làm việc này cũng là bổn phận của mình. “
Ta ôm thân thể mềm mại của Sở Nhi tới hậu viện, khi khép cửa phòng, trên mặt nở nụ cười .
Sở Nhi đang giả bộ hôn mê cũng mỉm cười, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói :
“Muội có công phu đóng kịch trời cho. “
Sở Nhi nhẹ giọng nói :
“Lúc muội ngã xuống, chỉ sợ huynh không đỡ được. “