Mỹ Lam tức giận nhưng lại chả có thể làm gì được, cô bắt đầu rưng rưng nước mắt đến chỗ Cảnh Sâm. Thật sự là cô chả muốn đến chỗ anh tí nào. Bởi bây giờ nhìn anh rất thảm, cô cứ sợ nên chả giám bước đến.
Nhưng cô cũng không thể bỏ mặt anh như thế này, cô đi đến chỗ Cảnh Sâm ôm chặt lấy anh vào lòng, nhưng người anh vẫn không ngừng co giật và nóng lên, Mỹ Lam lại càng khóc to hơn trong sợ hãi, nước mắt cô rơi đầy trên áo anh.
“Đừng…..khóc.” Cảnh Sâm thở ra những hơi thở mệt mỏi nói với Mỹ Lam. Mỹ Lam thấy anh vẫn còn ý thức lập tức mắng mỏ anh:”Anh bị điên rồi sao? Anh không nghe cô ta nói sao, đây là thuốc nghiện cực độc đấy. Sao anh lại dám tiêm vào người, anh muốn chết sao?” Cảnh Sâm chỉ cười nhẹ nói:”Nếu….a….anh không tiêm nó….thì..e…em sẽ là người như anh lúc…này. Nếu….em mà thế…này…anh sẽ đau đến…chết mất!” Mỹ Lam nghe anh nói xong lại càng khóc to hơn, bởi cô, bởi vì cô mà Cảnh Sâm phải chịu đau đớn đến thế này. Trong lòng Mỹ Lam lại nỗi lên một cảm giác có lỗi vô cùng lớn.
“Nhưng không phải anh bảo em tin anh sao? Anh như thế này…..em làm sao mà tin đươck!” Mỹ Lam không ngừng khóc mà mắng anh.
Cảnh Sâm bây giờ một chữ cũng không thể nghe nổi, cơ thể anh vì đau đớn đến cực hạn mà hôn mê.