Trả lại Truyền Tấn phù cho Vương Ngưng Hương, Cố Thanh Sơn nói: “Được, ta biết rồi, bây giờ ta sẽ liên lạc với nàng ấy.”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu với đám nữ tu sĩ, sau đó liền dẫn Bạch Hải Đông và tu sĩ chấp pháp đi ra ngoài.
Dọc đường đi, hắn tiện tay lấy ra một cái Truyền Tấn phù, cau mày, dùng thần niệm viết một số thông tin vào trong đó.
Bên trên tấm Truyền Tấn phù có một đóa hoa lan nho nhỏ.
Mấy vị nữ tu sĩ đứng nhìn từ xa, nhận ra đó là Truyền Tấn phù của Ninh Nguyệt Thiền.
Nhìn lại Cố Thanh Sơn một chút, dáng vẻ lại rất nghiêm túc, giống như là nói về chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Rõ ràng là liều mạng cứu mọi người ra khỏi đám yêu ma, lại bảo vệ dọc đoạn đường đến đây, vậy mà hắn lại không kiêu ngạo kể công, càng không bộc lộ ra một chút dáng dấp dương dương đắc ý nào.
Nghĩ lại những nam tu sĩ trong tông môn mình, làm cho Ninh Nguyệt Thiền một chút việc nhỏ là muốn khoe khoang nửa tháng, giống như mình thân thiết với Thánh nữ lắm không bằng vậy.
Vương Ngưng Hương tựa ở cằm lên vai Liễu Thanh Nham, nhìn bóng dáng thanh niên đang đi xa dần kia, sau khi thở dài thì lại nhìn cẩn thận một lần nữa.
“Ngươi sao thế?” Trương Thúy Vi và Đổng Tuyết đồng thanh hỏi.
Tình cảm của đám tỷ muội vẫn rất tốt, nghe thấy nàng thở dài, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ quan tâm.
“Trước kia ta vẫn cho rằng tu hành là năng khiếu xuất sắc nhất của Thánh nữ.” Vương Ngưng Hương nói: “Bây giờ nhìn lại thì thấy không phải.”
“Vậy đó là cái gì?” Đổng Tuyết hỏi.
“Là khả năng quan sát.” Vương Ngưng Hương nói đầy ẩn ý.
Cố Thanh Sơn và Bạch Hải Đông được tu sĩ chấp pháp dẫn đi, căn cứ theo hướng thì chính là đi tìm Lãnh Thiên Tinh.
“Dừng lại!”
Đột nhiên có một tu sĩ xông ra từ vệ đường, cản bọn họ lại.
Đây là nam tu sĩ trẻ tuổi, hốc mắt đỏ bừng, xem ra giống như là vừa mới khóc xong.
Gã trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Ngươi là người giết Lý Xuất Trần?”
Cố Thanh Sơn đánh giá sơ qua gã ta, chỉ thấy gã cầm một cái roi luyện thú trên tay, hông đeo bốn năm cái túi Linh Thú, lại biết thân phận của hắn.
“Là ta giết.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
“Tên giặc ngươi đáng chết!”
Nam tu sĩ kia muốn xông lên, lại bị tu sĩ chấp pháp chặn lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Tu sĩ chấp pháp nghiêm khắc hỏi.
“Dựa vào cái gì mà hắn giết ca ca ta?” Nam tu sĩ rống to: “Ta phải báo thù cho ca ca.”
Tu sĩ chấp pháp trừng mắt, muốn móc Truyền Tấn phù ra.
Đúng lúc này, một đám tu sĩ vội vàng chạy đến bên cạnh, trẻ có già có, đè nam tu sĩ kia xuống.
Một tu sĩ có dáng trưởng lão đi tới vái chào tu sĩ chấp pháp, nói: “Xin chớ dùng phù, xin chớ dùng phù! Hắn còn nhỏ, lần đầu được đưa tới đây nên không hiểu được sự tình trong quân doanh.”
Tu sĩ chấp pháp quen đối phương, biết là trưởng lão Linh Thú tông, lúc này mới thu Truyền Tấn phù lại, trầm giọng nói: “Trông chừng hắn! Không giữ phép tắc trong quân doanh, bị tướng quân bắt gặp thì không ai cứu nổi đâu!”
Trưởng lão kia cười bồi, lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Thằng ranh, ngươi là người của môn phái nào? Ra tay thật ác độc!” Thái độ của lão ta rất mơ hồ, nói.
Câu hỏi như vậy lập tức khiến Cố Thanh Sơn chau mày.
“Ông đừng quan tâm ta là người của môn phái nào!” Cố Thanh Sơn nói từ tốn: “Người của các ông tham sống sợ chết, bởi vì chạy trốn trong lúc bảo vệ quân doanh mà khiến một Giáo úy Kiêu Kỵ của chúng ta hi sinh, nếu không phải là chúng ta may mắn, năm nữ tu sĩ bị thương kia cũng đã là người chết rồi.”
“Cho nên ta chém hắn theo quân pháp, đồng thời trải qua thẩm vấn “Vấn Tâm” của tướng quân, mọi quá trình đều không có bất cứ vấn đề gì.”
Hắn nhìn qua đối phương, nói tiếp: “Một người chạy trốn khi đang chiến đấu, ta giết thì giết, bây gờ ông nói những lời như vậy với ta, là đang muốn ỷ vào tu vi để ép ta sao?”
Những lời này vừa nói ra, các tu sĩ đang đứng xem gật đầu rối rít, còn có người khen phải.
Trong quân đội, không bao giờ chấp nhận chuyện bỏ mặc đồng bào, tham sống sợ chết. Các tu sĩ cũng xem thường loại người này.
Cố Thanh Sơn lập tức nói rõ ràng sự việc, các tu sĩ chỉ cho rằng hắn làm đúng.
Trưởng lão kia vốn thấy đối phương chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, thầm muốn nói mấy lời hung ác, lại thấy đối phương nói mấy câu đã khiến nhiều người bất bình.
Lão ta không nhịn được hừ một tiếng, dẫn đám đệ tử xoay người đi về.
“Thằng nhóc con, trái đất nhỏ lắm, còn gặp nhau nhiều. “
Lão phóng linh áp của Nguyên Anh kỳ ra, nói mà không quay đầu lại.
Sau khi đám người Linh Thú tông rời đi, Bạch Hải Đông lo lắng, bèn nhìn Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải đề phòng bọn chúng đấy!”
Tu sĩ chấp pháp cũng chỉ điểm một câu: “Người của Linh Thú tông thù dai vô cùng, phải cẩn thận!”
“Không sao.”