Trác Minh lên đến võ đài, không động thủ luôn mà nhìn sang Phí lão rồi mới chuyển ánh mắt sang Hàn Phong, bình thản nói:
– Tại hạ Thiên Thánh Cốc cốc chủ Trác Minh, người bạn nhỏ này không biết có thể bỏ tiểu đồ của ta ra không?
Trác Minh xuất hiện đương nhiên khiến không ít người phải lên tiếng nghị luận.
Hàn Phong thì ngược lại, hắn gần như không sợ Trác Minh, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, tay vẫn không hề buông Doãn Băng Hinh, lạnh giọng nói:
– Trác cốc chủ quên mất là bọn ta vẫn đang thi đấu sao, Doãn Băng Hinh vẫn chưa nhận thua, ta có lý do gì buông cô ta ra chứ? Ngộ nhỡ ta buông tay, cô ta lại xuất thủ với ta thì ta biết làm thế nào?
– Láo xược!
Đám đệ tử bên cạnh Trác Minh nghe vậy, nhất thời đại nộ, một vị lão giả mi tóc trắng tinh tiến lên một bước, giận dữ nhìn Hàn Phong, quát:
– Tiểu nhi cuồng vọng, còn không buông tay, hay là muốn trở thành kẻ thù của Thiên Thánh Cốc ta?
Nói đoạn, lão giả nâng đấu khí, chuẩn bị xuất thủ với Hàn Phong thì Trác Minh bên cạnh đã giơ tay ngăn lại.
Lúc này, Phí lão mới tiến lên phía trước, không nói gì, nhưng bộ dạng rõ ràng muốn thể hiện kẻ nào dám động thủ với Hàn Phong, ông sẽ đích thân ra tay ngăn cản.
Thiên giia khí thế của Phí lão khiến mọi người có chút cảnh giác.
Lúc này hiện trường đang tụ tập rất nhiều người, họ là thế lực đến từ các nơi trong Thiên Tinh Đế Quốc. Những lời Hàn Phong vừa nói mặc dù có chút không ổn, nhưng đúng là sự thật.
Hơn nữa vị trưởng lão lúc nãy định ra tay can thiệp đã bị Phí lão đả thương, Trác Minh thân là cốc chủ, lúc này không thể tỏ ra thiên vị.
Huống hồ vị lão giả trông có vẻ hết sức bình thường này thực lực cao hơn hắn rất nhiều.
Nhất thời, Trác Minh cũng không khỏi khẽ nhướng mày.
Bên Châu Di thấy Doãn Băng Hinh đau đớn vậy, trong lòng vạn phần lo lắng. Thấy ngay cả cố chủ đích thân lên tiếng cũng không thể thay đổi được Hàn Phong, nhất thời bất đắc dĩ, đành phải chuyển sang khuyên nhủ:
– Hàn Phong, xin ngươi hãy mau buông Băng Hinh sư muội ra, chuyện trước đây ta thay muội ấy xin lỗi, chỉ cần ngươi chịu buông, ta sẽ khuyên muội ấy hôm khác đích thân đến xin lỗi hai đồng môn của ngươi.
– Không cần xin lỗi, trước đây ta đã nói rồi, mỗi người đều phải trả giá cho hành động của mình.
Hàn Phong lạnh giọng nói:
– Hơn nữa, lúc này trận đấu vẫn chưa kết thúc, cô ta vẫn chưa lên tiếng nhận thua, tại sao ta lại phải buông! Các người lên đây ngăn cản trận đấu, là đã vi phạm quy tắc thi đấu, không lẽ đây chính là tác phong của Thiên Thánh Cốc?
Trác Minh nghe vậy, khẽ thở dài, lên tiếng nói:
– Vậy ta thay mặt tiểu đồ nhận thua, người bạn nhỏ chịu nể mặt ta chứ? Sau này Thiên Thánh Cốc nhất định sẽ trọng tạ!
Thân là Thiên Thánh Cốc cốc chủ, Trác Minh phải hạ mình, nói chuyện cùng Hàn Phong đã là khó coi lắm rồi, bây giờ mọi người lại chuyển ánh mắt sang phía Hàn Phong, chờ hắn quyết định.
Ai ngờ, Hàn Phong nghe Trác Minh nói vậy, cười khẩy một tiếng, nói:
– Trác cốc chủ nghiêm trọng rồi, ta với đệ tử quý cốc không thù không hận, chắc chắn sẽ không làm gì hại đến tính mạng cô ta, nếu không đợi đến lúc Thiên Thánh Cốc đến tìm ta đòi nợ, Huyền Thiên Tông ta chỉ là một tông môn nhỏ, sao có thể địch nổi quý cốc!
Phì.
Vệ Trạch đang ngồi một góc, hứng thú nhìn Hàn Phong trên võ đài, với hành động lúc nãy của Hàn Phong, hắn vô cùng bội phục.
Dám cãi lại Thiên Thánh Cốc, đâu phải ai cũng có dũng khí này, nếu như nói là Lý Ngọc hay Liệt Kinh Vân, có thể không là gì, bởi vì bọn họ đều đến từ những thế lực nhất lưu không hề thua kém Thiên Thánh Cốc.
Chỉ có điều Hàn Phong đến từ Huyền Thiên Tông một thế lực nhị lưu nhỏ bé, vậy mà hắn dám làm như vậy, thật khiến người ta không khỏi bội phục.
Bây giờ lại nghe Hàn Phong nói những lời thẳng thắn này, Vệ Trạch suýt chút nữa phì cười.
Bên Băng Tuyết Các, Tiểu Hàn nhìn biến hóa đang diễn ra trước mắt, không khỏi tặc lưỡi nói:
– Sư tỷ, Hàn Phong này cũng thật to gan? Dám công khai khiêu khích Thiên Thánh Cốc, có phải hắn điên rồi không?
Đường Vũ Nhu chăm chú nhìn Hàn Phong, thì thầm nói:
– Không! Thiên Thánh Cốc không dám làm gì Hàn Phong đâu, như hắn nói, lúc này hắn và Doãn Băng Hinh đang thi đấu, chỉ cần Doãn Băng Hinh lên tiếng nhận thua, bất luận Hàn Phong làm gì cũng có lý. Trước mặt bao nhiêu thực lực, Trác Minh đương nhiên không dám làm gì Hàn Phong.
Dừng lại một lúc, Đường Vũ Nhu nói tiếp:
– Hơn nữa, Doãn Băng Hinh đó làm vậy đúng là có chút quá đáng, bị Hàn Phong dạy cho một bài học cũng có thể coi như báo ứng.
Bên này, Trác Minh nghe Hàn Phong nói vậy, suy nghĩ một lúc, lên tiếng nói:
– Người bạn nhỏ yên tâm, tiểu đồ nếu như bị thương trong trận đấu này, Thiên Thánh Cốc ta dù sao cũng có chút danh khí, tuyệt đối không vì chuyện nhỏ này mà làm khó quý tông đâu!
Trước mặt bao nhiêu người, Trác Minh bảo chứng như vậy, Hàn Phong đương nhiên tin. Mỉm cười, nói:
– Nếu đã vậy, ta sẽ buông cô ta!
Chỉ có điều, mọi người đều không để ý thấy, lúc Hàn Phong nói câu này, hắn đã ngầm truyền một chút đấu khí từ cánh tay vào trong cơ thể Doãn Băng Hinh.
Doãn Băng Hinh vốn dĩ đã rất đau đớn đột nhiên phát ra một tiếng hự nhẹ, hai mắt trợn ngược, sau đó ngất đi.
Lúc này, Hàn Phong mới từ từ nới lỏng bàn tay đang giữ đối phương.
Mất đi bàn tay chống đỡ, thân thể Doãn Băng Hinh đổ vật xuống đất, Châu Di thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ cô ta.
Hành động này của Hàn Phong nhất thời khiến người bên Thiên Thánh Cốc biến sắc.
Nhất là Châu Di, sắc mặt lúc này càng trở nên trắng bệch. Bây giờ cô mới nhớ ra dự cảm bất an lúc trước của mình.
Trác Minh sắc mặt cũng có chút âm u, một lúc lâu sau mới thở dài, để Châu Di đưa Doãn Băng Hinh về nghỉ ngơi, đồng thời giải tán mọi người, sau đó mới quay sang Hàn Phong nói:
– Cũng được! Tiểu đồ trước đây đúng là có chút quá đáng, chuyện hôm nay đến đây kết thúc, hi vọng người bạn nhỏ sau này biết mình biết người, nếu như có người dám bắt nạt đệ tử Thiên Thánh Cốc, Thiên Thánh Cốc ta đương nhiên không chịu khoanh tay đứng nhìn!
Đối diện với ngữ khí uy hiếp của Trác Minh, Hàn Phong không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh lùng nói:
– Người không phạm ta, ta không phạm người! Cốc chủ cũng nên biết tự quản lý đệ tử của mình.
Trác Minh nhìn Hàn Phong một lúc lâu, sau đó mới quay người trở về vị trí chủ trì.
Hàn Phong cũng đi theo Phí lão xuống võ đài.
Lúc này, tất cả những ánh mắt đang liếc nhìn Hàn Phong đều là vô cùng bội phục.
Nói thêm thực lực Hàn Phong, có thể đánh bại Doãn Băng Hinh dễ dàng như vậy, bọn họ có thể nhận ra đến cuôi cùng Doãn Băng Hinh đã vượt qua phạm trù thực lực nhân giai cửu phẩm bình thường, vậy mà Hàn Phong vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
Như vậy, có thể nhận ra thực lực bất phàm của Hàn Phong.
Trước đây họ không ngừng đoán thực lực Hàn Phong rốt cục thế nào, mỗi lần sau khi tưởng mình đã nhìn ra thực lực thật sự của hắn, Hàn Phong lại dùng một trận đấu lật đổ những suy đoán đó.
Hôm nay, Hàn Phong dễ dàng đánh bại nhân giai cửu phẩm Doãn Băng Hinh, hơn nữa Doãn Băng Hinh về cơ bản chưa có cơ hội phản công đã bị Hàn Phong đánh trọng thương. Điều đó đủ để chứng minh thực lực Hàn Phong không chỉ dừng ở nhân giai cửu phẩm, rất có khả năng là một nhân giai đỉnh phong võ giả, cũng có thể đã tiến được nửa bước vào địa giai chi cảnh cũng không biết chừng.
Thiếu niên thiên tài như vậy, xuất hiện trong một tông môn nhỏ bé thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin.
Ngoài ra họ cũng không rõ tuổi thực của Hàn Phong, nếu như họ biết Hàn Phong chỉ mới có mười bốn tuổi, chắc họ sẽ còn giật mình hơn.
Hàn Phong sớm đã quen với những ánh mắt kiểu đó, dù sao cuộc thi hôm nay cũng đã kết thúc, hắn không lưu lại hội trường lâu mà trực tiếp rời đi luôn.
Mọi người nhìn theo bóng dáng Hàn Phong, nhất thời vẫn không ngừng nghị luận.
Phía xa, Lý Dịch Phi nhìn biểu hiện lúc nãy của Hàn Phong, lúc này không khỏi có chút nhiệt huyết trào sôi.
Không ngờ hắn một lần nữa lại đánh giá thấp thực lực Hàn Phong, thực lực mà Hàn Phong vừa thể hiện thực sự đủ để Lý Dịch Phi phải nhìn nhận lại.
Lý Dịch Phi bây giờ càng chờ đợi trận đấu với Hàn Phong hơn!
Ngày tiếp theo, phần lớn người trong Thiên Thánh Cốc vẫn bàn luận sôi nổi về cuộc thi hôm trước. Nhất là trận đấu cuối cùng giữa Hàn Phong và Doãn Băng Hinh.
Ai cũng không ngờ Hàn Phong cuối cùng lại có thể đánh bại được một Doãn Băng Hinh đã thi triển thánh ngôn thuật.
Quan trọng hơn, trong hoàn cảnh Thiên Thánh Cốc cố chủ Trác Minh đã đích thân ra mặt, Hàn Phong vẫn không chịu bỏ qua cho Doãn Băng Hinh, khiến Doãn Băng Hinh đến tận hôm nay vẫn phải nằm trên giường bệnh. Nghe nói thương thế của Doãn Băng Hinh không hề nhẹ, không biết Hàn Phong cuối cùng dùng thủ đoạn gì mà khiến đấu khí trong người Doãn Băng Hinh mất sạch, cộng thêm tác dụng phụ của thánh ngôn thuật, lúc này mặc dù Doãn Băng Băng Hinh đã tỉnh nhưng thân thể thì vẫn còn rất yếu.
Bên ngoài thảo luận chuyện này thế nào, Hàn Phong không rõ, hắn cũng không muốn biết.
Lúc này, Hàn Phong đang ngồi trong một cánh rừng giữa Thiên Thánh Cốc, mắt nhìn chăm chú vào mặt trăng trên đầu.
Chuyện hôm qua, Hàn Phong không hề cảm thấy hối hận. Hơn nữa lúc đó cũng có rất nhiều người làm chứng, hắn không lo Thiên Thánh Cốc sau này sẽ đến làm phiền mình.
Hắn còn nhớ, hai năm trước khi vừa mới tái sinh, hắn đã tự thề với lòng mình, kiếp này sẽ bảo vệ thật tốt những người bên cạnh.
Doãn Băng Hinh ba lần bảy lượt khiêu khích, hơn nữa liên tục đả thương Tạ Tầm và Mạnh Hùng, chạm vào giới hạn chịu đựng của hắn. Cho dù là Trác Minh đích thân ra mặt, hắn cũng không có ý định bỏ qua cho Doãn Băng Hinh.
Cũng chính vì lý do đó, trước khi buông Doãn Băng Hinh, Hàn Phong cố ý dùng một loại thủ pháp đặc biệt, phong tỏa triệt để đấu khí trong người Doãn Băng Hinh, khiến Doãn Băng Hinh không thể cảm ứng được đấu khí trong người.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 166: Cả gan làm càn