Đã bảy năm rồi, chỉ dựa vào một chữ “càm ràm” đã có thể nghĩ đến đối phương, sự ăn ý đáng sợ này, khiến Ngô Sở Úy không thể không tin lời của Uông Thạc toàn bộ là thật.
“Tôi đã nói với cậu rồi.” Trì Sính rất dứt khoát: “Tôi chỉ nhớ mãi không quên chuyện đó, chứ không phải người. Nếu tôi không thích cậu, bây giờ đã có thể đạp cậu ra ngoài cửa, không cần bất cứ lý do nào.”
Trì Sính nói nhiều như thế, Ngô Sở Úy chỉ nghe được một chữ – thích.
Hình như, thật sự chưa từng nghe Trì Sính nói qua chữ “yêu” đó.
“Tôi tin anh.”
Ngô Sở Úy cười cười, đưa tay móc cổ Trì Sính, tiếp tục làm.
…
Mấy ngày sau, Trì Sính phát hiện Ngô Sở Úy thay đổi rồi.
Cậu không còn ngủ nướng, không còn cần Trì Sính phải dán tay lên mông mới ồn ào thức dậy, mà tinh thần phấn chấn nhảy vọt khỏi giường. Cậu không còn keo kiệt, Trì Sính bảo cậu trả phí điện thoại, cậu nộp một lần năm ngàn tệ, triệt để nhét kín miệng Trì Sính. Cậu không còn kén ăn, chuyên chọn ăn những thứ thanh đạm dễ tiêu hóa, cay nóng rớ cũng không rớ. Cậu không còn thân mật với Túi Dấm Nhỏ nữa, không để ý vụ hễ ra ngoài là bắt chim nữa, xưng hô Nhị Bảo cũng ít nghe cậu gọi…
Điểm quan trọng nhất, bất kể Trì Sính đi sớm hay về khuya, cậu không còn hỏi qua nữa.
Mỗi ngày Trì Sính về đến nhà, đều nhìn thấy một gương mặt tươi cười sáng lạn, quyết không còn gây sự về những chuyện lông gà vỏ tỏi nữa, phối hợp trên giường khá ăn ý. Bất luận Trì Sính đưa ra nhiều yêu cầu ác liệt cỡ nào, Ngô Sở Úy luôn thỏa mãn, bất kể Trì Sính bảo cậu nói nhiều lời dâm đãng thô tục, cậu không hề suy nghĩ đều mở miệng nói hết…
Trước kia Trì Sính cảm thấy Ngô Sở Úy là con lừa, quất một cái đi một bước. Hiện tại cảm thấy cậu là một con rùa, mới thò đầu ra chưa được mấy ngày, lại co vào trong cái mai cứng ngắc kia.
Ngô Sở Úy phát hiện Trì Sính cũng thay đổi rồi, chút tính nóng còn lại của hắn đã không còn, hắn càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng dung túng cậu. Hắn luôn thúc giục cậu về nhà thăm bà Ngô, còn trong lúc đó hắn đi làm gì, Ngô Sở Úy không hề biết.
Lại một đêm sảng khoái tràn trề.
Sáng hôm sau, người Ngô Sở Úy giống như bị rã xương, nhưng nghe tiếng chuông báo thức, cậu vẫn cố chống đỡ ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị Trì Sính ấn xuống.
“Ngủ thêm một chút đi.”
“Không ngủ nữa.” Ngô Sở Úy xoa mắt: “Hôm nay là thứ năm, tôi phải đưa anh đi làm.”
“Không cần cậu đưa, cậu thành thật ngủ cho tôi.”
Trì Sính xin nghỉ một ngày, ôm Ngô Sở Úy ngủ nguyên buổi sáng.
Ăn cơm trưa xong, Trì Sính nói: “Tối nay phải tham gia tụ hội của bạn hồi trung học.”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trong khoảng thời gian này động tác mà cậu làm nhiều nhất chính là gật đầu.
Trì Sính lại nói: “Nếu thực sự muộn quá thì đừng đợi tôi, về nhà ngủ với mẹ cậu một đêm đi.”
Ngô Sở Úy vẫn gật đầu.
Trì Sính nhìn chằm chằm cậu một lúc, hỏi: “Cậu không vui?”
“Không có!” Ngô Sở Úy trông còn hưng phấn hơn Trì Sính: “Bạn học cũ tụ hội rất tốt! Tình bạn tình anh em thời trung học là thuần chất nhất, nhớ đừng cắt đứt quan hệ, sau này có muốn làm quen với những người bạn như thế cũng khó.”
Trì Sính không nói gì, quay người về phòng thay đồ.
…
Ngô Sở Úy về công ty, Lâm Ngạn Duệ nói với cậu : “Vừa rồi ngài Uông gọi điện đến, nói giấy dán trên nóc của anh ta đã đổi rồi, muốn đổi luôn kiểu dáng của mấy ngọn đèn đó.”
“Anh ta có nói đổi sang kiểu nào không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Lâm Ngạn Duệ lắc đầu: “Anh ta nói để anh xem là được.”
Ngô Sở Úy cân nhắc một lát, viết đơn đưa cho Lâm Ngạn Duệ.
“Cậu đến kho lấy theo những quy cách này.”
Lâm Ngạn Duệ gật đầu, cầm đơn ra ngoài.
Ngô Sở Úy lại đứng lên: “Đợi đã, tôi cùng đi xem với cậu luôn, Uông Thạc đưa cậu chìa khóa rồi sao?”
“Đưa rồi.” Lâm Ngạn Duệ đáp: “Lần trước khi lắp đặt đã đưa, vẫn chưa trả lại.”
Chiều hơn bốn giờ, Lâm Ngạn Duệ dẫn Ngô Sở Úy đến nhà Uông Thạc, khu nhà này đã có tuổi rồi, vì bên trong đều là kiểu hộ lớn trên ba trăm mét vuông, cho nên toàn là những người quyền quý sống.
Sau khi vào, Lâm Ngạn Duệ và hai nhân viên khác thương lượng nên bố trí ra sao.
Ngô Sở Úy đi qua đi lại các phòng, phòng ngủ còn chưa đụng vào, gia cụ bên trong đều đã hoàn chỉnh rồi, cho nên bình thường Uông Thạc sẽ sống ở đây. Ngô Sở Úy đứng trước cửa sổ chạm đất nhìn ra ngoài, ở không xa chính là cục tài chính, cũng có nghĩa trong nửa năm nay, Uông Thạc không cần ra khỏi cửa, đã có thể thấy bóng dáng Trì Sính ra ra vào vào.
Ngô Sở Úy bước khỏi cửa sổ, ngồi lên sô pha đánh giá quanh phòng ngủ.
Bài trí đều là kiểu dáng lưu hành sáu bảy năm trước, có thể nhìn ra lúc đó hoàn cảnh gia đình của Uông Thạc rất tốt, một màn hình tinh thể lỏng thật lớn treo trên vách tường, phía đưới có máy phát đĩa.
Còn có máy quay phim và máy chụp hình đã có mùi thời gian, đều nằm trong tủ kính trong suốt, khiến Ngô Sở Úy vừa nhìn đã chú ý đến. Thì ra, sáu bảy năm trước, Trì Sính đã có sở thích này rồi.
Ngô Sở Úy bước qua, kéo ngăn tủ phía dưới, mở không ra, ở trên có mật mã.
Biết rõ đây có thể là bẫy của Uông Thạc, nhưng Ngô Sở Úy vẫn quyết tâm chui vào đó.
Hết cách rồi, lực dụ dỗ quá lớn.
Thử tên, ngày sinh của Trì Sính, tên của Uông Thạc, tên của hai người, thậm chí thử luôn tên của Quách Thành Vũ… kết quả vẫn không đúng.
Ngô Sở Úy vừa định từ bỏ, đột nhiên rút gân, đặt chung tên của Trì Sính và Quách Thành Vũ lại với nhau.
Sau đó, vào được rồi!
Ngô Sở Úy bất giác cười lạnh, trong lòng anh chứa hai người, cũng không sợ mệt chết.
Sau đó lấy máy quay phim và máy chụp hình ra, quả nhiên thấy từng chồng ảnh và từng cái đĩa.
Nhưng không có dâm ô như Ngô Sở Úy tưởng tượng, những ảnh chụp này phần lớn đều là hình chụp chung của ba người, mức độ lớn nhất cũng chẳng qua là Trì Sính ôm Uông Thạc, hoặc hôn, tuy không quá mức nhưng rất ngọt ngào.
Sau đó, cậu lại bỏ đĩa vào máy.
Lập tức, Trì Sính và Uông Thạc xuất hiện trên màn hình.
Ngô Sở Úy thắt lòng, đả kích thị giác quá lớn, cái này được quay vào năm đầu họ quen nhau, cũng chính là khi Trì Sính chỉ có mười bảy mười tám tuổi, so với hiện tại cứ như thể hai người. Cho dù lúc đó đã tràn đầy khí thế, nhưng không hề có chút âm u nào, mùi vị mặt trời tỏa khắp người đó chói mù mắt Ngô Sở Úy.
Cậu không cách nào tưởng tượng, Trì Sính có thể lộ ra nụ cười sạch sẽ sảng khoái như thế.
Cậu càng không cách nào tưởng tượng, Uông Thạc lúc đó lại thanh thuần chất phác như thế, Uông Thạc đứng trong đàn rắn, cùng một đàn rắn đùa nghịch hết sức đáng yêu.
Cảnh tượng chuyển sang bờ biển, Quách Thành Vũ giữ máy quay, cho dù ống kính hơi xa một chút, Ngô Sở Úy vẫn thấy được cảnh Trì Sính ôm đầu Uông Thạc, hôn lên tóc mai của cậu ta.
Quách Thành Vũ huýt sáo một tiếng, cao giọng hô: “Này, làm một vài cái cấp hạn chế đi.”
Sau đó Ngô Sở Úy thấy áo của Uông Thạc trôi trên sóng biển, liền nhảy qua đoạn này.
Tiếp theo, Quách Thành Vũ cũng xuất hiện trong ống kính, người giữ máy quay đổi thành Uông Thạc. Điều khiến Ngô Sở Úy phải rớt tròng mắt là, Trì Sính thế nhưng lại hát, hơn nữa hát hay như thế, Quách Thành Vũ thì biết khiêu vũ, hơn nữa nhảy lóa mắt như thế. Hai thằng nhóc tuổi trẻ cuồng nhiệt, nhảy nhót trong máy quay, chơi vô cùng High.