Khoảng thời gian đến lễ hội kinh thành còn hơn hai tuần nữa, Hàn Băng quyết định trong khoảng thời gian này đi thu hoạch một vài loại hạt giống cùng thảo dược để trồng trong không gian.
Về phần Nam Thiên Sang, mỗi sáng đều bị A Ngũ cắp dưới nách tiến tới rìa ngoại ô cùng bìa rừng luyện tập.
Hiện tại tiểu tử đó đang được A Ngũ chỉ dạy bộ môn kinh công, tu luyện càng cao thì tốc độ càng nhanh, có thể sử dụng mà không cần tu luyện nội lực.
Lúc biết được bản thân có thể bay trên nóc nhà giống A Ngũ, tiểu tử Nam Thiên Sang gần như cười cả ngày, thậm trí lúc ngủ khóe môi cũng kéo lên một độ cong nhất định.
Hàn Băng đeo lên mặt nạ bạc, chậm rãi bước xuống đường phố nhộn nhịp, theo thông tin hỏi được mà tiến tới Phúc Y Đường chuyên buôn bán về dược liệu quý hiếm ở phố bên.
“Chưởng quầy, nơi này của ngươi có bán Phục Vân thảo không?” Hàn Băng nhìn nam nhân trung niên đang cúi đầu lách cách tính bàn tính.
“Chỗ chúng ta có bán Phục Vân thảo, khách quan muốn mua loại nào?” Chưởng quản ngẩng đầu nhìn Hàn Băng, trong ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên, sau khi đánh giá trên dưới nàng một lượt mới trả lời.
“Chỗ ngươi có những loại nào?”
“Phục Vân thảo có loại tươi mới cũng có loại phơi khô. Thậm trí cũng có hạt giống của Phục Vân thảo nữa.”
“Cho ta xem mặt hàng đi.” Hàn Băng gật đầu yêu cầu.
Chưởng quản sai tiểu đồng tiến vào sân sau lấy thảo dược lên, sau đó để trên mặt bàn cho nàng xem.
Phục Vân thảo là một loại thảo dược lá tròn, đường gân lá cuộn lại với nhau giống như hình những đám mây, bông hoa khi nở ra mang màu trắng lam, có tính hỏa, thường dùng để giải hàn khí.
Hàn Băng nhìn cây hoa tươi mới được để trong chậu đất gật đầu, lại cầm hạt giống được đặt trong hộp gỗ đậy kín lên nhìn.
“Phục Vân thảo còn tươi giá hai mươi lượng bạc một gốc, nếu phơi khô thì một trăm lượng một hoa*, hạt giống có chút đắt hơn, năm mươi lượng bạc mười hạt.” Chưởng quản trong lúc nàng xem liền báo giá.
* 10 hoa = 1 lạng.
10 lạng = 1 cân (kilogam/kg).
Lấy ra một tờ giấy trong tay áo đưa cho đối phương, Hàn Băng đóng lại hộp gỗ hạt giống. “Theo trong tờ giấy ghi chép, mỗi loại ta muốn lấy năm mươi hạt giống.”
“Cái này… ngươi xác định muốn mua hạt giống sao? Xác xuất nảy mầm đều rất thấp, nếu lên mầm mà chăm sóc không đúng liền thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vừa tốn công vừa tốn bạc!” Chưởng quản nhìn một lượt tên các loại thảo dược trong tờ giấy, nuốt một ngụm nước bọt, nhíu mày nhắc nhở nàng.
“Không sao.”
Thấy Hàn Băng toát lên vẻ thoái mái, chưởng quản liền xem nàng là công tử của một nhà quyền thế nào đó có sở thích sưu tầm hạt giống thảo dược, không tiếp tục khuyên giải nữa mà im lặng nhận lấy đơn hàng lớn này.
Đùa gì chứ?! Tiền đã tới tay, có dại gì mà không kiếm?!
Thư đồng nối tiếp nhau mang hộp hạt giống lên, ở trước mặt Hàn Băng cẩn thận đếm kỹ rồi cho vào một hộp gỗ nhỏ hơn có dán tên cẩn thận, chất thành một chồng nhỏ trên mặt bàn.
“Cửa tiệm của ta không có Diệp Tinh thảo, Hoàn Kê Mẫn, Điều Thảo hoa…” Đọc ra tên của một số thảo dược mà bọn họ không có, chưởng quần lạch cạch bàn tính gỗ.
“Tổng cộng là bốn trăm bảy mươi ba lượng vàng, bởi vì khách quan mua số lượng nhiều, có thể giảm bớt ba lượng vàng lẻ, chỉ cầm trả bốn trăm bảy mươi lượng vàng là được.”
Hàn Băng đưa ngân phiếu năm trăm lượng cho chưởng quản, nhận lấy ngân lượng được trả lại, xách lấy giỏ hạt giống đã được tiểu đồng xếp gọn gàng rồi rời đi.
“Đúng là một người kỳ lạ! Mua nhiều hạt giống thảo dược như vậy làm gì không biết!” Chưởng quản nhìn bóng dáng xa dần của Hàn Băng lắc đầu lẩm bẩm, lại tiếp tục cúi đầu lạch cạch tính toán sổ sách.
“Hôm nay thật là một ngày may mắn a! Bỗng dưng gặp được một kẻ ngốc ngậm thìa vàng, nếu ngày nào cũng bán được như vậy chắc chắn không lo chết đói!”
Hàn Băng đi lung tung khắp phố, sau vài lần rẽ trái quẹo phải liền tiến vào một ngõ nhỏ vắng lặng, thu đồ vào trữ nạp giới rồi theo một đường khác trở ra, tiếp tục tìm vài tiệm thảo dược khác.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè, hi hi! À mà có một vấn đề quan trọng muốn thăm dò ý kiến của mọi người một chút, mọi người thấy cp Võ Triển Long cùng Tĩnh Khả Ngưng nên có kết HE hay SE nhỉ?