Những người đi ngang qua, ngay cả liếc mắt nhiều hơn một cái, đều cảm thấy bẩn mắt. Mà người trước mắt này, y tuy rằng đã đang mục rữa, nhưng lại có tu vi sâu không lường được!
Tim Li Quang Dương đập càng lúc càng mạnh —— không thể nào, từ khi nào Tứ giới sinh ra một Thần Ma Chi Tử, nhưng lại có được tu vi như thế?! Hiện tại, y đến Li Quang thị, là muốn tìm cái gì?
Trong lòng ông phát lạnh, Li Quang thị có bảo bối gì, đáng để Thần Ma Chi Tử luôn ẩn nấp ở Tứ giới này tự mình tới tìm?
……Địa Mạch Tử Chi……
Quả nhiên, ông vừa nghĩ tới trong đầu, xà văn nam trước mắt đã khàn khàn giọng, hỏi: “Địa Mạch Tử Chi của ta, đang ở đâu?”
Giữa lúc này, Li Quang Dương đột nhiên lại cảm thấy có chút may mắn —— không phải người này cướp Địa Mạch Tử Chi đi! Gốc song hoa trắng đen kia, người khác không biết. Nhưng ông là một người yêu hoa đến si mê, lại biết lai lịch của gốc hoa hiếm thấy này.Hoa này vốn sinh trưởng bên trong trời đất hỗn độn, sau khi Bàn Cổ khai thiên, hỗn độn khí bị rìu Bàn Cổ chém ra làm hai. Thanh khí bay lên, trở thành Thiên giới nơi Thần tộc ở. Trọc khí trầm xuống, biến thành Ma giới.
Mà hai tộc Nhân, Yêu ở giữa hai giới Thiên, Ma cùng nhau chung sống, bởi vì không có hai khí thanh, trọc, cho nên tu vi không thể sánh bằng Thần, Ma.
Tứ giới ổn định đã lâu, nhưng trong Thượng Cổ Tàn sách ghi lại, có một gốc cây hoa thượng cổ hiếm thấy, tên là Địa Mạch Tử Chi. Nếu nó nở rộ, có thể nắm trong tay hỗn độn khí, lệnh trời đất một lần nữa khép kín, lần thứ hai quy về hỗn độn. Tàn sách thậm chí nhắc tới, bên trong Quy Khư có sinh trưởng một gốc cây Địa Mạch Tử Chi. Nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, thứ đã quá lâu đời, nghe tới chỉ thấy buồn cười.
Li Quang Dương cũng không hề cho là thật.
Mãi đến một ngày cách đây mười lăm năm, ông tận mắt nhìn thấy gốc hoa này!
Nửa gốc hoa đen, nửa gốc hoa trắng, một thanh một trọc, quấn vào nhau mà sinh trưởng. Nó ở ngay trong hoa viên, cùng bức họa trong Thượng Cổ Tàn sách giống nhau như đúc. Từ đó đến nay, ông giống như bị câu hồn phách, tỉ mỉ chăm sóc, tâm sự cùng hoa.
Sách cổ có nói, Địa Mạch Tử Chi rất khó nở hoa. Ông thậm chí không hề nghĩ tới, cả đời này của mình có thể đợi được ngày đó. Dù sao những thần vật thượng cổ này, phần lớn coi thường thời gian.
Cây bàn đào của Vương Mẫu, không phải cũng ba nghìn năm mới nở một bông hoa, ba nghìn năm mới kết một quả đó sao?
Nhưng gốc Địa Mạch Tử Chi này, lại trò chuyện cùng ông mỗi ngày, khỏe mạnh lớn dần. Cuối cùng, nó kết ra đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời. Đó là một món quà từ thiên đường! Thiên địa chí bảo xinh đẹp như thế, làm sao có thể thuộc về Thần Ma Chi Tử mùi hôi dơ bẩn trước mắt này được chứ?