Gương mặt Hạ Hà có chút khó coi.
Cô ta đột nhiên hơi hối hận vì đã kích động Trang Tất Phàm một cách trực tiếp như thế này.
“Không phiền cậu để ý tới chuyện chữa trị cho dì, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”, Dương Thanh cười nói.
“Mẹ nó, anh câm miệng cho tôi!”
Trang Tất Phàm chỉ tay vào Dương Thanh, tức giận hét lên.
Dương Thanh híp mắt lại: “Tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, bằng không chết thế nào cũng chẳng biết đâu!”
“Mẹ nó, anh dám uy hiếp tôi à? Muốn chết!”
Trang Tất Phàm tức giận quát lên, vung quả đấm đánh mạnh về phía mặt Dương Thanh.
“Cẩn thận!”
Hạ Hà vô cùng hoảng sợ.
“Bịch!”
Nhưng Trang Tất Phàm còn chưa chạm tới người Dương Thanh, đã bị anh đạp ra, gã lăn từ trên cầu thang xuống.
Hạ Hà chỉ muốn dùng Dương Thanh làm bia đỡ đạn, nhưng không ngờ anh lại dám ra tay với Trang Tất Phàm.
Cô ta cuống lên, vội vàng nói: “Dương Thanh, anh ta là người nhà họ Trang đấy, anh không cần phải để ý tới tôi, mau đi đi!”
Hạ Hà vốn là cô gái lương thiện, lúc này trong lòng chỉ thấy hối hận.
Nếu Dương Thanh vì cô ta mà đắc tội nhà họ Trang, phải chịu tổn thương gì, cô ta sẽ áy náy cả đời.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, chỉ là một nhà họ Trang cỏn con, chưa làm gì được tôi đâu!”
Ở Giang Hải không có nhiều họ Trang, nhưng chỉ có thể là nhà họ Trang có tên tuổi ngang với ba gia tộc lớn Quan, Ngụy, Tô mới có thế hệ trẻ lớn lối như Trang Tất Phàm.
Bốn gia tộc lớn này được gọi là nhóm bốn tộc Giang Hải, là bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Nhìn Dương Thanh tự tin như vậy, Hạ Hà chợt nhớ tới người anh em được Dương Thanh dẫn tới lần trước đã đánh cho cháu đích tôn nhà họ Quan hôn mê rồi đưa đi.
Nhưng bây giờ anh vẫn không sao cả.
Điều này chứng tỏ trong chuyện lần trước, nhà họ Quan cũng không làm gì được anh.
Nói vậy chỉ có một khả năng, chính là Dương Thanh không hề sợ nhà họ Quan.
Nhà họ Trang có tên tuổi ngang với nhà họ Quan, tất nhiên Dương Thanh cũng sẽ không sợ hãi nhà họ Trang.
Nghĩ vậy, Hạ Hà đã yên tâm hơn, nhưng ánh mắt cô ta vẫn hiện rõ vẻ lo âu.
“Mày dám động đến tao à? Mày cứ chờ đấy cho tao!”
Trang Tất Phàm bị ngã từ trên cầu thang xuống, một chỗ trên đầu bị đập mạnh.
Gã giãy giụa bò dậy và đe dọa một câu, sau đó xoay người rời đi.
“Đi thôi! Không sao rồi!”
Dương Thanh cười nói.
Hạ Hà khẽ gật đầu, đột nhiên áy náy nói: “Rất xin lỗi anh về chuyện vừa rồi.
Không phải tôi cố ý lợi dụng anh làm bia đỡ đạn đâu.
Tại Trang Tất Phàm làm phiền tôi quá lâu, tôi thật sự hết cách để thoát khỏi anh ta”.
“Không sao.
Hơn nữa, cô còn là ân nhân của con gái tôi.
Nếu lần trước không nhờ cô che chở cho con bé, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì”.
Dương Thanh mỉm cười và chuyển đề tài hỏi: “Đúng rồi, tôi vừa nghe tên khốn kia nhắc tới tiền chữa bệnh của dì.
Dì bị sao vậy?”
“Mẹ tôi bị nhiễm trùng đường tiết niệu, đang nằm ở viện này.
Tôi còn thiếu chút tiền chữa bệnh”, sắc mặt Hạ Hà ảm đạm, lại có chút bi thương.
“Không phải lúc trước tôi đã để lại danh thiếp của tôi cho cô à? Sao cô không liên lạc với tôi?”, Dương Thanh bất đắc dĩ nói.
Hạ Hà ngượng ngùng nói: “Tôi không cẩn thận làm mất danh thiếp của anh rồi”.
Cô ta nói xong đột nhiên hiểu được ý của Dương Thanh, lập tức vui mừng nắm tay Dương Thanh: “Ý anh là anh có thể cho tôi mượn tiền à?”
Thấy Hạ Hà kích động như vậy, trong lòng Dương Thanh đột nhiên thấy hơi xót xa.
Lúc trước mình gom góp tiền thuốc men cho mẹ cũng phải giật gấu vá vai, chạy vạy khắp nơi để vay tiền.
Dương Thanh mới ra khỏi phòng của viện trưởng đã gặp Hạ Hà.
Chắc hẳn cô ta còn chưa biết mình đã lập quỹ, mà mẹ của cô ta sẽ thành người đầu tiên được giúp đỡ.
“Dương Thanh!”
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên từ bên cạnh, trong giọng nói còn có chút tức giận.
Dương Thanh vừa quay đầu, đã thấy Tần Thanh Tâm đang tức giận nhìn anh, cô còn khóc nữa.
Vừa rồi Hạ Hà kích động đã nắm lấy tay anh, cảnh tượng như vậy lại vừa vặn bị Tần Thanh Tâm thấy được.
Lúc này, Hạ Hà ý thức được điều gì đó, vội vàng thả tay Dương Thanh ra.
– —————————
.