– Hồng nguyệt? Bàn lĩnh cự nhân?
– Đúng, bàn lĩnh cự nhân,đây là một chủng tộc cổ xưa ở đại hoang, lớn lên giống người, kỳ thật chúng là thái cổ hung thú, chúng thân cao mười trượng, ấu thú trong tộc có thể chém nát sơn mạch, tổ tiên bọn chúng đã từng có huy hoàng qua, trong đó Bàn Lĩnh Cự Nhân Vương đanh ngang với thần thú, nhưng mà hiện tại đã xuống dốc, Âm Dương Tuyệt Cốc là nơi chúng thủ hộ, vì cái gì bọn chúng thủ hộ nơi đó thì không biết…
– Nếu ngươi tiến vào Âm Dương Tuyệt Cốc, đi tìm Bàn Lĩnh cực nhân là được, nhưng mà…
Các lão nói tới đây, lời nói xoay chuyển:
– Tuy bàn lĩnh cự nhân đã sớm không còn đáng sợ như năm xưa, nhưng mà chúng là những chiến sĩ cường đại, có thể lực địch Giới Vương bình thường, nhưng ngươi…
Các lão ung dung nhìn qua Lâm Minh, tu vị Lâm Minh thật sự quá yếu.
– Cảm ơn lời khuyên, cảnh báo.
Lâm Minh mỉm cười, đứng dậy, hung thú có năng lực Giới Vương bình thường, nếu quá nhiều thì quả thật có chút phiền toái. Nhưng Âm Dương Tuyệt Cốc nguy hiểm đa số là do nó nằm sâu trong đại hoang, quái vật ở đó quá cường đại…
…
Đại hoang, trên con đường khôn cùng.
Trong thế giới Tu La Lộ, thế hệ kinh tài tuyệt diễm tầng tầng lớp lớp, thậm chí Chân Thần cũng đã xuất hiện qua.
Nhưng mà chưa từng nghe nói có người nào đi tới cuối của đại hoang.
Lại nói đi tới cuối cùng có cái gì, không cách nào khảo chứng, thần thú đáng sợ, vô tận không gian phong bạo cùng bẫy rập thời gian khiến người ta chùn bước.
Thậm chí có người hoài nghi, ngoại Tu La Lộ và nội Tu La Lộ chính là hai vị diện, bị đại hoang hoàn toàn ngăn cách, câu này cũng chưa chắc là sai.
Nhưng mà cho dù là thiên kiêu hay cường giả Thiên Tôn, ai cũng có đi không về.
Lâm Minh mang theo Tiểu Ma Tiên phi hành tầng trời thấp, bay đi trong mười ngày.
Trong mười ngày bay vút qua không biết bao nhiêu núi cao, tuyệt địa. Cũng nhìn thấy từng màn chém giết huyết tinh ở đây.
Đây là thế giới coi trời bằng vung chân chính, chỉ có nắm đấm lớn mới là chân lý mạnh nhất.
Mười ngày sau, một đỉnh núi cao vút trong mây và sơn mạch to lớn xuất hiện trước mặt Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh.
Ngọn núi này cao hơn vạn trượng, phía trên có phong bạo vô tận. Thực lực kém đi vào trong đó hài cốt không còn.
– Đây là Hồng Nguyệt sơn mạch, là vùng núi mặt trời không thể chiếu sáng, cả thế giới Tu La Lộ chỉ có màn đêm…
Tiểu Ma Tiên cầm bàn tay thô ráp của Lâm Minh, chỉ vào ngọn núi trước mặt.
Đại hoang chính là thế giới hung tàn của Tu La Lộ, nơi này có chém giết khôn cùng, hoàn cảnh hiểm ác. Hơn nữa không giới hạn.
Cho nên địa đồ của đại hoang không cách nào hoàng chỉnh, các loại địa đồ địa hình cũng do các người mạo hiểm cường đại vẽ ra, nhưng bọn họ thường chết trong đại hoang.
Lâm Minh hao phí giá tiền lớn mua các địa đồ chấp vá lại với nhau, miễn cưỡng xem như hiểu rõ nhiều nơi của đại hoang.
Đầu tiên hắn biết rõ, Thiên Cơ Các nói câu đồng dao”Hồng Nguyệt biến mất” là cái gì, nói chính là — Hồng Nguyệt sơn mạch.
Bọn họ phải tới đó tìm bàn lĩnh cự nhân.
Bàn lĩnh cự nhân là một trong nhiều loại hung thú đáng sợ của đại hoang, thân cao như núi nhỏ, trong truyền thuyết bàn lĩnh cự nhân có thể bằng thân thể cường đại chém giết thần thú.
Lâm Minh yên lặng tế Hỗn Nguyên Thiên Cung ra.
Xoát —
Hỗn Nguyên Thiên Cung nhỏ như lòng bàn tay bành trướng. qua một lát tỏa ra Hồng Mông chi khí, một vòng xoáy hiện ra.
Uy áp vô biên vô hạn tỏa ra ngoài.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, lập tức đi vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Dù sao Hồng Nguyệt sơn mạch vô cùng quỷ dị. Trên cao có cương phong có được lực xé rách cực kỳ cường đại.
Hơn nữa bên trong còn xen lẫn các lực lượng quái dị. Một ít mạo hiểm giả tiến vào trong đó, hồn phách không ổn định sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên người đi vào Hồng Nguyệt sơn mạch thường không nói được tỉ mỉ.
Vì ngăn chuyện ngoài ý muốn. Trực tiếp dùng Hỗn Nguyên Thiên Cung mở đường là lựa chọn sáng suốt nhất.