“Muốn giải thích thì giải thích ngay đi, đừng lề mà lề mề.
“Mau nói, mấy người ăn cắp kỹ thuật của người ta thế nào?”
“Ngoại trừ tác phẩm này, các tác phẩm khác không phải đều là ăn cắp kỹ thuật của người ta chứ?”
“Uổng cho tôi còn vô cùng chờ mong với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, bây giờ ha ha, tôi vần là chờ mong khoa học kỹ thuật Trọng Môn đáng tin hơn.
Lập tức, danh tiếng tốt mà khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vất vả mới gầy dựng lên được, nháy mắt sụp đổ.
Lưu Cảnh Minh độc ác nhìn chăm chăm vào Từ Hoài Trung, chất vấn: “Mau nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Từ Hoài Trung cứng họng, không biết nên giải thích thế nào.
Tác phẩm là của anh ta, anh ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Nhưng mà bước cuối cùng.
Từ Hoài Trung đột nhiên duôi tay về phía Tuần Dương: “Là anh ta cung cấp cho tôi hỗ trợ kỹ thuật của bước cuối cùng, đều là anh ta hãm hại tôi!”
Tuần Dương cố ý giả vờ dáng vẻ vô tội: “Ai nha Lão Từ, sao anh lại cẩu nóng nảy căn loạn vậy? Tôi giúp anh ăn cắp kỹ thuật của người khác lúc nào? Anh có chứng cứ gì, lấy ra đi.”
Chứng cứ?
Từ Hoài Trung ngơ ngác.
Anh ta sau khi hoàn thành tác phẩm, dựa theo yêu cầu của Tuần Dương, trả lại văn kiện hỗ trợ kỹ thuật cho Tuần Dương, bây giờ khẳng định bị xử lý rồi.
Nói miệng không bằng chứng.
Từ Hoài Trung nói gì, chỉ cần Tuần Dương chết cũng không nhận, thì anh ta cũng không có cách nào.
Thật sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ không nói được.
