Giang Nam trầm mặc, thần huyết trong miệng Ung Hòa đại thần chảy thêm nữa, ánh lửa càng thêm hung mãnh, khàn khàn lấy cuống họng nói:
– Tả Thiên Thừa, ngươi tìm được Thiên Tâm, thấy chúng sinh chưa?
Giang Nam lắc đầu.
– Cái kia cũng đừng có tìm…
Khí tức vị lão thần này càng ngày càng yếu ớt, mạnh mẽ bắt lấy tay Giang Nam, ngón tay kia chỉ lấy cửa khoang, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
– Đừng tìm nữa, chúng sinh ở trên thuyền này, mở ra cửa khoang, ngươi có thể chứng kiến bọn hắn… Ta bảo hộ không được bọn hắn rồi, cầu ngươi mang theo một thuyền chúng sinh này, mang bọn hắn đi tới một Tịnh thổ, một Tịnh thổ không có chiến loạn không có hạo kiếp…
– Bọn hắn là chúng sinh ngươi muốn gặp!
Câu nói sau cùng của vị lão thần này đã dùng hết tất cả khí lực, không còn có bất luận khí tức gì, trừng to mắt nhìn xem Giang Nam.
Đạo tắc, thần tính của hắn, đã thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn lại có một đám Chân Linh bất diệt vẫn chiếm giữ trong người, không bỏ được ly khai.
Giang Nam tâm linh xúc động, chậm rãi gật đầu.
Ung Hòa hai mắt khép kín, trên mặt lộ ra vui vẻ tiêu tan, một đám Chân Linh bất diệt bay ra, đi xa.
– Sau khoang thuyền là chúng sinh…
Trong lòng Giang Nam chấn động, đột nhiên có một loại cảm giác rộng mở trong sáng, bàn tay hắn nhẹ phẩy, cửa khoang mở ra, một phu nhân ôm ấp lấy hài nhi khiếp đảm từ trong khoang thuyền đi ra, có chút sợ hãi lại đánh bạo chất vấn Giang Nam:
– Ngươi vì sao không cứu hắn? Ngươi là Tả Thiên Thừa, nhất định rất lợi hại, có năng lực cứu hắn đúng hay không? Ung Hòa đại thần còn nói, chỉ cần tới địa bàn của ngươi, chúng ta sẽ an toàn…
Giang Nam lắc đầu, nhìn về phía thi thể Ung Hòa đại thần, nói khẽ:
– Nửa canh giờ trước, hắn đã chết rồi.
– Vừa rồi hắn rõ ràng vẫn còn cùng ma đầu chém giết…
Phụ nhân kia ngẩn ngơ.
– Đó là chấp niệm của hắn.
Giang Nam thở dài, nhìn về phía thi thể vị lão thần này, trong mắt tràn đầy tôn kính:
– Hắn già rồi, khí huyết khô bại, nửa canh giờ trước hắn đã mệt chết, nhưng mà chấp niệm muốn hắn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục bảo hộ các ngươi, đem các ngươi hộ tống đến địa phương an toàn… Cho nên chấp niệm của hắn chủ trì nhục thể của hắn tiếp tục chiến đấu, thiêu đốt tu vi thiêu đốt thần tính, một mực đánh đến một khắc ta đến này… Các ngươi xuất hiện đi, đưa tiễn hắn, vì các ngươi, đệ tử của hắn, đạo thống của hắn, đã diệt tuyệt…
Trong khoang thuyền càng nhiều phàm nhân nữa đi ra, có người âm thanh ngưng nghẹn, có người khóc ra thành tiếng.
– Tả Thiên Thừa, ngươi sẽ vì hắn lập bia sao?
Một tiểu nam hài sáu bảy tuổi ngẩng đầu, con mắt tinh khiết nhìn xem Giang Nam nói:
– Hắn là thần minh vì chúng ta chết trận, ta sợ tiếp qua vài thập niên, ta sẽ quên bộ dáng của hắn…
– Ta sẽ vì hắn lập bia.
Giang Nam đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng nói:
– Ta sẽ vì tất cả anh linh chết trận lập nhiều anh linh điện, để cho bộ dáng của bọn hắn, công tích vĩ đại của bọn hắn vĩnh viễn sẽ không bị quên đi!
Hắn tóc đen tung bay, thanh âm trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách):
– Thần nhân vì chúng sinh của Chư Thiên vạn giới mà chết trận, sẽ không bị di vong!
– Tâm ta là Thiên Tâm, ý ta là Thiên Ý, mở ra thiên nhãn gặp chúng sinh…
Hắn nhìn về phía một thuyền phàm nhân này:
– Ta đã ở bên trong chúng sinh, các ngươi… là chúng sinh của ta!
– Ta muốn vì Thiên Đạo lập tâm!
– Ta muốn vì Thiên Địa lập trụ!
– Ta muốn vì chúng sinh chế tạo một mảnh Tịnh thổ!