VATNH ý Cô mặt và tai đỏ cả lên, xấu hổ buồn bực vô cùng. : Không có cách nào phản bác lại lời này, cho dù cô không phải là tự nguyện, nhưng sự thực đúng là như vậy, là cô chủ động dâng đến tận cửa.
Hiện giờ đã bước vào hang hổ, căn bản không chỗ nào trốn được.
“Anh thả tôi về đi, anh hiện tại căn bản chính là đang cầm tù sự tự do của tôi! Tôi có thể kiện anhIl”
“Kiện tôi?” Anh ta giống như đang nghe một chuyện rất buồn cười, khinh thường nhìn một cái: “ Vậy cũng phải xem em có thể bước ra khỏi cái cửa này hay không rồi hãng nói.”
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi sẽ không làm người phụ nữ của anh, những đồ đó của anh tôi căn bản không hiếm lại!”
“Chuyện này về sau hãng nói, em ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đợi Tạ Quế Anh nghiên cứu ra thuốc giải.” Anh nhẹ nhàng nhíu mi, dường như gặp phải vấn đề khó giải quyết.
“Mấy ngày gần đây tôi không ở nhà, Nhạc Tư sẽ chăm sóc em, có yêu cầu gì thì nói với anh ta.” ỹ “Anh định đi làm gì? Có phải là muộn hại người nào không?”
Tâm trạng của cô lập tức trở nên căng thẳng, hồi hộp nhìn anh.
“Không phải.”
Anh do dự một chút, mới chậm rãi mở miệng.
‘GaliiiaV là nói thật hay là nói dối?”
“Em qua đây, tôi nói cho em biết là nói thật hay là nói dối.”
Giọng nói của anh ấy trâm thấp khàn khàn, đặc biệt dễ nghe.
Bên trong dường như mang theo chút ma lực, quyến rũ cô ấy tiến lên.
Cô sợ rằng anh ta sẽ có ý đồ đối phó với Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh, cô nắm chặt tay, thận trọng đi tới.
Khi chỉ còn cách một bước, anh trực tiếp kéo cô vào lòng, vòng tay thật chặt.
Hai thân thể dính sát vào nhau, một người mặc tây trang giày da, nghiêm †úc trang trọng, mà cô thì toàn thân trống trơn, không một tấc vải, trên thân còn lưu lại dấu vết hoan ái của ngày hôm qua. i Cô chỉ cảm thấy hai má nóng lên, dường như máu toàn thân đều dồn lên não vậy.