Lão ta phẫn nộ gần lên, xoè mười ngón tay ra đánh về phía hai người.
“Cẩn thận!”
Vương Chiến kinh hãi, lão ta biết mười ngón tay của Lưu lão quái đều có cổ độc, một khi bị cào trúng là sẽ trúng độc.
Lúc trước mười cao thủ Thần Cảnh của các thế lực hàng đầu không biết Lưu lão quái là đại sư cổ thuật nên mới bị Lưu lão quái đánh bại chỉ trong một chiêu.
Vương Chiến hét lên rồi tấn công về phía Lưu lão quái.
Bởi vì mười ngón tay của Lưu lão quái chuẩn bị đụng lên người Mã Siêu.
Tất nhiên Mã Siêu cũng hiểu rõ, mắt thấy hai bàn tay của Lưu lão quái chộp đến, chuẩn bị đụng lên người anh ta, anh ta giãm mạnh xuống đất.
“Âm!”
Mặt đất dưới chân anh ta nứt toạc, cơ thể lùi thẳng ra sau.
“Chết đi cho tôi!”
Nhưng đúng lúc này, vốn dĩ đã chộp trúng Mã Siêu, mắt Lưu lão quái loé sát khí, bỗng vung hai bàn tay lại ra phía sau.
“Phụt!”
Ngực Vương Chiến bị cào hai vết máu.
“Ông Chiến!”
Mã Siêu thấy Vương Chiến bị Lưu lão quái đánh bay, mặt tái mét vì kinh hãi, người như bùng nổ bay thẳng sang chỗ Lưu lão quái.
Khoảnh khắc Dương Thanh thấy Vương Chiến bị đánh bay, ánh mắt loé lên sự tức giận.
Giờ phút này, anh cảm giác cơn phẫn nộ mạnh mẽ đang mâu thuẫn với phong ấn trong người anh.
Phùng Tiểu Uyển dùng đại pháp phong ấn huyệt vị mới khống chế được hơi thở điên cuồng trong cơ thể anh.
Một khi anh mất kiểm soát, có lẽ toàn bộ võ quán Yến Đô này sẽ máu chảy thành sông.
Anh cũng cố chịu đựng không để mình bùng nổ nhưng lửa giận trong người cứ bùng lên dữ dội.
Mã Siêu cũng chìm trong điên cuồng, tấn công về phía Lưu lão quái hệt như một con dã thú..