Nhìn bốn đạo tinh quang đánh tới, cả bốn người cắn răng rồi bắt đầu thúc dục chân nguyên của mình lên đến đỉnh điểm và khóe miệng dần đọc nhảm khẩu quyết. Ngay khi khẩu quyết vừa dứt, cả bốn người đồng thanh quát lớn một tiếng. “Tứ Phương Kiếm Trận, khởi”.
Kiếm trận kích hoạt, toàn thân cả bốn người đột nhiên bốc lên một cỗ khí lực cường hãn giống như một đầu thái cổ hung thú vừa mới thức tỉnh, chưa dừng lại ở đó. Cổ khí tức đó dần chuyển biến tạo thành bốn đạo hình kiếm dài gần mười trượng xông thẳng về phía Tưởng Thương Hàn.
Bốn đạo hình kiếm này mạnh và cường liệt đến mức khiến toàn bộ Vương gia đều phải run rẩy vì nó. Và ngay cả Tưởng Thương Hàn cũng dần cảm nhận thấy có một phần uy hiếp còn chín phần còn lại là ở trên người Đế Nguyên Quân.
Lão ta từ đầu đến cuối luôn để ý Đế Nguyên Quân nhưng hắn không có bất cứ một chút hành động nào cả. Ngay cả một chút biểu cảm trên gương mặt cũng không hề có và ngay từ khi đặt chân đến đây, hắn vẫn chưa một lần để ý đến lão. Điều này vô tình lại khiến lão cảm thấy nghi ngờ và có phần lo lắng.
Ngay khi bốn đạo hình kiếm chuẩn bị đánh tới, Tưởng Thương Hàn lúc này không thể đứng nhìn ở đó nữa mà nhanh tay thu lại toàn bộ uy áp rồi sau đó đánh ra bốn đạo chưởng ấn.
Oanh oanh oanh oanh!
Bốn cổ dao động khí tức va chạm kịch liệt vang lên. Cả bốn người Lầm Tuyết Nhi cắn răng dốc hết toàn bộ sức lực đâm mũi kiếm đánh về phía chưởng ấn.
Tuy kiếm trận dựa vào bốn người Ngưng Hải cảnh có thể thích sát được Thiên Địa cảnh cường giả nhưng khoảng cách từ Ngưng Hải cảnh lên Tinh Cực cảnh là quá lớn nên cho dù họ cố gắng thúc dục kiếm trận nhưng cũng chỉ tạo ra được một chút uy hiếp mà thôi.
Tưởng Thương Hàn đạo không bay lên, chỉ thấy ánh mắt lão nhìn chằm chằm về phía bốn người rồi quát lớn một tiếng. “Chỉ dựa vào một kiếm trận cỏn con mà dám chống lại ta? Đám người không biết sống chết?”.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy lão hét lớn một tiếng rồi toàn lực thúc dục chưởng ấn đồng loạt đánh bay cả bốn người văng ra xa và kiếm trận gần như chuẩn bị tan biến. Tinh quang kiếm trận cũng vì thế mà dần trở nên ảm đạm.
Thấy kiếm trận sắp tan biến, Tưởng Thương Hàn ánh mắt nhìn xuống Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng khiêu khích. “Kiểm trận không tệ nhưng vào tay các ngươi quả thật lãng phí”.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều, lạnh giọng nói. “Hứa Tiểu Kiều, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội cuối cùng”.
“Đồng ý bái vào môn hạ của ta thì ta tha cho ngươi một mạng. Bằng không thì không chỉ ngươi mà cả những đồng bạn của ngươi đều đừng mong toàn mạng rời khỏi đây?”.
Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều toàn thân run rẩy cố gồng mình đứng dậy. Cô đâm kiếm để cố gắng giữ vững cơ thể rồi ngẩng đầu nhìn lên cao. Khóe miệng cô run rẩy thốt ra. “Giống như ta đã nói từ trước… Ta… thà chết chứ không bao giờ bái ngươi làm sư?”.
“Được, được”. Tưởng Thương Hàn ánh mắt lạnh lùng nổi lên sát ý nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Kiều quát. “Nếu đã thế thì đừng trách ta ra tay không thương tiếc”.
“Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì quyết định này”. Tưởng Thương Hàn vừa nói vừa vung tay tung chưởng về phía bốn người đang nằm chật vật ở trên nền đất.
Nhìn bốn đạo chưởng ấn đánh ra, Hứa Tiểu Kiều lấy ra một tấm linh phù sau đó dốc hết sức thúc dục. Chỉ thấy ở trên đỉnh đầu Hứa Tiểu Kiều dần hiện lên một viên đạn cầu màu đen đang dần chuyển qua hình mũi tên sắc nhọn và ở sau lưng có thần tướng hiện lên.
Đó là một tôn ma hình cao hơn ba trượng đang dương cung và bắn ra đạo mũi tên đen mang theo một cổ lực lượng kinh khủng.
Ngay lập tức, Tưởng Thương Hàn ánh mắt ngưng tụ nhìn xuống bên dưới lộ ra vẻ kinh ngạc. “Thiên Địa thần tướng?”.
“Thật bất ngờ? Ngươi bây giờ chỉ mới Ngưng Hải cảnh mà có thể ngưng tụ được Thiên Địa thần tướng? Nhưng thần tướng này của ngươi vẫn chưa hoàn chỉnh, ta tự hỏi ngươi có thể phát động được bao nhiêu thực lực”.
Nhưng ngay khi lời nói của lão vừa dứt thì đột nhiên, con ngươi của lão đột nhiên hiện lên một chấm màu đen đánh tới với một tốc độ cực kỳ nhanh và có uy lực cực kỳ to lớn nên khiến lão bị giật mình né qua một bên.
Và cùng lúc đó, cả bốn người Lâm Tuyết Nhi cũng đã đứng dậy một lần nữa. Bọn họ đồng thanh hét lớn một tiếng rồi một lần nữa thúc dục kiếm trận để chống đỡ đỡ. Mặc dù không thể ngăn cản mà chỉ giảm thiểu được một phần nào đó mà thôi.
Ánh mắt lão nhìn mũi tên bay xẹt qua người thì tức giận lên tiếng. “Các ngươi…”.
Đứng ở trên cao, Vương Bạch Ngạn nhìn Hứa Tiểu Kiều hơi thở dồn dập và sắc mặt trắng bệch cùng với khí tức trên người đang dần giảm xuống thì cười lớn một tiếng rồi xông thẳng xuống phía bên dưới.
“Chết đi”. Hắn ta vừa quát lớn một tiếng vừa tung ra một chưởng đánh về phía ngực Hứa Tiểu Kiều.
Nhưng ngay khi chưởng lực còn cách Hứa Tiểu Kiều không đến một gang tay thì… Vương Bạch Ngạn con ngươi đột nhiên co rút lại. Một chưởng toàn lực của hắn ta lại bị một tay Đế Nguyên Quân nắm chặt cổ tay giữ lại.
“Vương gia chủ…”. Giọng nói Đế Nguyên Quân vừa âm hàn vừa lạnh lẽo vang lên một bên tai khiến Vương Bạch Ngạn cảm thấy rợn cả sống lưng. Sau đó hắn nhanh tay thu lại chưởng lực rồi nhảy lùi ra sau mấy trượng.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Vương Bạch Ngạn hiểu rõ bản thân nếu như dám tiến lên thêm một bước thì người chết lúc đó không phải Hứa Tiểu Kiều mà chính là hắn?!
– —
Ps: Chúc tất cả mọi người có một năm mới an khang, thịnh vượng và gặp nhiều may mắn. Mấy hôm nay ta bật đi chơi quá nên không ra chương được nên mong các bạn thông cảm nha…:))
Mọi người đọc truyện đừng quên like và vote cho truyện của ta nha. Cảm ơn mn.