Thái Bình thở dài một tiếng, “Tứ ca, ta giúp ngươi.”
Lý Đán cao hứng cực kỳ, “Cảm ơn ngươi, Thái Bình.”
“Chúng ta đều mang họ Lý, người chết là chất nhi vô tội của ta, chúng ta hẳn nên liên thủ kéo Võ Thừa Tự xuống.” Thái Bình cố ý thêm một chút kích động vào trong giọng nói.
Lý Đán giãn mày, “Có những lời này của ngươi, tứ ca liền an tâm!”
“Ta sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian.” Thái Bình một mặt nói, một mặt lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Lý Đán, “Mẫu hoàng nói, đến đất phiên liền nghĩ cách vây chặt ngươi, đừng để ngươi đích thân thẩm tra những cung nhân đó, sau đó nàng sẽ phái Lai Tuấn Thần tới âm thầm điều tra.”
Lý Đán tiếp nhận lá thư, hắn nhận ra bút tích của mẫu thân, chữ viết này xác thật là mẫu thân tự tay viết. Nếu Thái Bình chịu đưa thư cho hắn xem kỹ, hẳn là Thái Bình thật sự tin hắn.
“Xem ra, mẫu hoàng nhất định đã biết nội tình.” Lý Đán bi ai tự giễu.
Thái Bình vỗ vỗ mu bàn tay Lý Đán, rồi rời khỏi tay hắn, cầm một khối điểm tâm đặt vào trong chén hắn một lần nữa, “Tứ ca nói không sai, lần này bọn họ chỉa đầu mâu về phía ngươi, lần sau đầu mâu sẽ hướng về ta, dựa vào cái gì chúng ta phải ngồi chờ chết như vậy?”
Đáy mắt Lý Đán dâng lên một mạt vui mừng, hắn cuối cùng cầm lấy điểm tâm, “Có ngươi giúp ta, việc này còn có thể xoay chuyển.”
“Lộ trình đến đất phiên còn cần mấy ngày, chúng ta có thể cân nhắc thật kỹ, làm sao để che trời vượt biển, tỏ rõ sự ngoan độc của Võ thị với thiên hạ?” Thái Bình lấy một khối điểm tâm cho mình, ăn hết.
Lý Đán xúc động thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Thượng Quan Uyển Nhi bên kia……”
“Nàng cùng ta từ nhỏ đã rất thân, ta biết rõ tính tình của nàng nhất, yên tâm, ta có thể ứng phó với nàng.” Thái Bình nói xong, lại bồi thêm một câu, “Tứ ca yên tâm, những lời đêm nay, chỉ có ngươi biết ta biết, ta nhất định sẽ không để nàng biết nửa chữ.”
“Ừm.” Lý Đán hơi yên tâm một chút, hắn biết Võ Hoàng phái Thượng Quan Uyển Nhi đi cùng chính là để làm tai mắt.
Hai người dùng qua vãn thiện, Thái Bình đứng dậy cáo lui, về phòng của mình.
Uyển Nhi đã đợi Thái Bình hồi lâu, nhìn thấy Thái Bình trở về, nàng liền đến đón.
Sau khi Thái Bình vào phòng, trở tay đóng chặt cửa phòng, lôi kéo Uyển Nhi lui đến bên mép giường, nhỏ giọng nói: “Xem như tứ ca đã tin ta năm phần.”
“Chỉ năm phần?” Uyển Nhi cho rằng, nàng phỏng theo bút tích của Võ Hoàng viết phong thư kia, như thế nào cũng có thể làm cho Lý Đán tin tưởng bảy phần.
Thái Bình nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay nàng ấy hơi lạnh, Uyển Nhi thuận thế dùng hai tay ôm lấy tay điện hạ, ủ ấm cho điện hạ.
“Hắn nhất định còn có việc gạt ta.”
“Làm sao biết được?”
Thái Bình nghiêm túc trả lời, “Hắn nói, chúng ta nhất định có thể tìm được chứng cứ.”
Chắc chắn như thế, phảng phất hắn đã biết chứng cứ ở nơi nào. Chỉ bằng điểm này, Thái Bình liền có thể kết luận, hắn nhất định có liên hệ đến án tử này.
Ánh mắt Uyển Nhi hơi trầm xuống, “Cho dù là Địch công, tra án cũng không có tự tin như vậy.”
“Ta nghĩ, tới Hành Dương rồi, chắc chắn sẽ tra ra manh mối chuyện này.” Tim của Thái Bình, lạnh đến phát đau, nếu tứ ca thật sự lợi dụng ba nhi tử thân sinh để bày ra kế hoạch, nàng tuyệt đối sẽ chiếu theo lời của a nương, điều phái quân của Hành Dương, bắt lấy tứ ca trước.
Đó chính là ba hài nhi thân sinh của hắn, hổ dữ còn không ăn thịt con, nếu ngay cả nhi tử thân sinh mà hắn cũng xuống tay được, cái gọi là không muốn làm Thiên Tử, tuyệt đối một chữ cũng không thể tin.
“Cơ nghiệp của đế vương, mỗi người đều phải dẫm xương trắng dưới chân để trèo lên.” Uyển Nhi đã quen nhìn chuyện gà nhà bôi mặt đá nhau như vậy, nàng lo lắng chỉ có Thái Bình, cho dù là đời trước hay là đời này, Thái Bình vẫn luôn xem Lý Đán là ca ca của nàng, “Điện hạ, có đôi khi cũng không phải là lòng người đáng sợ, mà là bên cạnh sinh tử, vì sống sót, không thể không thay đổi.”
Tuy rằng khuyên nhủ như vậy, nhưng Uyển Nhi chưa bao giờ tin hoàng tử là người an phận. Nếu hắn thật sự là người an phận, đời trước làm sao có thể dạy được một Lý Long Cơ như thế? Rốt cuộc, đời trước Võ Hoàng giam lỏng hoàng tử cùng nhi tử của hắn ở Đông Cung suốt bảy năm, bảy năm đó không có bất luận thần tử nào dám tới gần Đông Cung. Lý Long Cơ có thủ đoạn như vậy, nếu không phải do Lý Đán dạy, chẳng lẽ là do những nhạc sư dạy?
Thái Bình làm sao không biết Uyển Nhi chỉ khuyên nhủ an ủi?
Nàng nghiêng người, gối đầu lên đùi Uyển Nhi, giọng khàn đặc: “Uyển Nhi, nàng cũng đừng tìm mọi cách nói giúp cho tứ ca.”
Uyển Nhi cúi đầu nhìn nàng, “Thiếp chỉ không muốn điện hạ khổ sở.”
“Nếu mẫu hoàng thật sự muốn giết hắn, hắn có thể nào sống đến hôm nay?” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi đặt lên thái dương của mình, “Hoàng tử cùng hoàng tôn một người cũng không được gãy, mẫu hoàng có tàn nhẫn, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Lúc trước chuyện của Vương Khánh Chi, văn võ cả triều đều nhìn thấu, mẫu hoàng khẳng định không thể lập họ Võ làm trữ quân. Ngay cả chuyện này ta cũng biết, tứ ca sao có thể không rõ?”
Uyển Nhi ôn nhu vuốt ve thái dương của Thái Bình, dịu dàng nói: “Nếu điện hạ cái gì cũng đã hiểu, vậy thì bớt khổ sở một chút, được không?”
Thái Bình tóm lấy tay Uyển Nhi, nắm tay nàng ấy dán lên ngực mình, nàng nằm thẳng lại, ngưỡng mặt nhìn người trong lòng, mỉm cười hỏi: “Sẽ cảm thấy ta có đôi khi quá mức ngây thơ sao?”
Uyển Nhi cũng cười, “Sẽ.”
Thái Bình hơi thu lại tươi cười.
Ngón trỏ của Uyển Nhi điểm ba cái lên ngực Thái Bình, “Nếu điện hạ không ngây thơ, có lẽ thiếp sẽ không thích điện hạ.”
Ý cười của Thái Bình hơi đậm hơn, “À? Bởi vì ngây thơ dễ lừa sao?”
Uyển Nhi nhịn không được cười ra tiếng, cúi xuống hôn một cái lên mi tâm của Thái Bình, “Là…… trân quý.”
Thiên gia không nên có nhất chính là ngây thơ, nhưng mà người trong lòng nàng lại chính là tiểu công chúa ngây thơ ở trong thiên gia.
Khoé miệng Thái Bình giương lên, trêu ghẹo: “Không hổ là Thượng Quan đại nhân, tuệ nhãn thức anh hùng!”
Uyển Nhi cười nói: “Sắc trời không còn sớm, điện hạ đứng dậy trước đã, để thiếp mang nước đến, hầu hạ điện hạ rửa mặt.”
Thái Bình xoay người ngồi dậy, mỉm cười khen ngợi: “Uyển Nhi càng ngày càng giống ái phi của bổn cung.”
“Thì ra chỉ là giống?” Uyển Nhi ra vẻ không vui.
Thái Bình tự nghĩ nói sai rồi, vội vàng giữ Uyển Nhi lại, “Vẫn luôn như vậy!”
“Đã muộn.” Uyển Nhi dán đến gần, “Phải phạt.”
Thái Bình biết rõ còn hỏi, “Uyển Nhi muốn phạt như thế nào?”
“Đêm nay, thần muốn làm phò mã.” Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không nói với nàng ấy, buổi chiều lúc ấy, nàng vẫn nghe thấy điện hạ muốn gọi Võ Du Kỵ một tiếng “phò mã”.