Ma tính chui vào kiếm ý, tại thần thức mà tao ngộ, Lục Tiểu Sơn phảng phất mình bị kéo vào mơ hồ quang cảnh.
Sở dĩ mơ hồ, bởi vì tại đằng trước thật đen tối nha.
Thân ảnh Lý Thành Thiên ngây ngốc hiển hiện, nhưng ma tính rò rỉ cũng hiện lên, để cho Lục Tiểu Sơn cảm tưởng người trước mặt không phải là nhân loại, mà là quỷ, sát khí đập vào mặt.
Lượng sát khí này to lớn, nhưng tuyệt chỉ mình Lục Tiểu Sơn cảm nhận được.
Kèm theo đó, một luồng năng lượng tối nghĩa đánh tới làm cho hắn không kịp phòng bị, tâm chìm trong sợ hãi, cảm tưởng, chung quanh toàn là cô hồn dã quỷ, đem theo hương vị gió tanh mưa máu, cực độ khủng bố.
Dài dòng một hồi, thần thức tách rời, Lý Thành Thiên ngây ngốc nhìn tới phía trước Lục Tiểu Sơn đã là mồ hôi đầy trán.
Lý Thành Thiên mới thì vẫn là cảm nhận được, hắn cùng Thần Kiếm Tông bản năng đã tạo ra đối đầu quá lớn, chỉ sợ mình không thể luyện ngự kiếm phi hành đi.
Cũng là không ngờ, hắn đôi khi có thể tạo ra vô tình áp bách.
Hắn không hề chủ động, chính là ngây ngốc tạo ra áp bách.
Một thằng ngốc cười, cho thiên hạ loạn, Lý Thành Thiên cảm giác rất không tệ.
Chỉ cần có kẻ nào thử chạm tới thần thức hắn, tụi nó tự động làm ra như vậy, chẳng qua hắn giết qua không ít người, sát khí vẫn là có ẩn tàng.
Hắn nghĩ, nếu như mình thật nổi nóng, e là cái sư phó kia tè ra quần nha.
Trái lại hắn muốn che giấu thân phận sau này cần cẩn trọng hơn nữa, về phần Lục Tiểu Sơn hắn không quá bất ngờ, đối với hắn mười linh kiếm có xá gì.
Hệ thống nói đúng lắm, nhân loại đều có cách phân biệt thực lực đẳng cấp khác nhau, cùng hắn không quan hệ, giống như một đầu thỏ cố chứng mình với mãnh hổ cái gì.
Bọn hắn dài dòng, nhưng thực tế sự tình diễn ra vài giây, còn lại ba người theo dõi cũng không hiểu gì.
Chỉ là Lục Tiểu Sơn, ta thấy được sư phó ngươi sắc mặt có chút trắng bệch.
Chu Dũng cùng Tần Đức Thọ liền chạy tới cận kề hỏi han, Lục Tiểu Sơn phải giữ cho mình phong độ, nhẹ hất cánh tay nói. “Không có gì? Ta vừa nhìn ra tiểu đệ này mới nhập môn nhưng căn cơ siêu việt lắm!”
Sau đó hắn nhìn Lý Thành Thiên, từng chữ nói ra. “Sau này có thể làm vang danh tông môn chúng ta, hiếm có nhân tài! Ngươi tên là gì?”
“Hắn gọi Lý Thanh.”
Lê Thu Vũ cắt ngang hai người thâm tình, lại chặn đầu Lý Thành Thiên, không, nên là “Lý Thanh”.
Thuỷ chung vẫn là cái đại sư tỷ bảo hộ cho sư đệ, không để kẻ xấu lợi dụng, nghiêm túc nhìn Lục Tiểu Sơn nói. “Đa tạ Lục sư thúc! Hắn là người Bích Kiếm Tông, nhập môn chưa lâu, có gì mạo phạm xin sư thúc nể tình Bích Kiếm Môn mà bỏ qua!”
Nàng biết Lục Tiểu Sơn tâm tư thâm độc, không thể không che chở sư đệ, sư đệ ngây ngốc như vậy hẳn sẽ tin theo lời Lục Tiểu Sơn, lúc đó mình lại mất thêm một cái sư đệ.
Vì sư đệ là hi vọng cuối cùng của nàng.
“Ta cũng không có trách cứ hắn!” Lục Tiểu Sơn cười cười, hoà nhã nói ra.
Lý Thanh nhập môn chưa tới một canh giờ, ai dám nói hắn nhập môn đủ lâu.
Cũng phiền toái, từ lúc nào hắn đi tới đâu đều có chuyện xảy ra tới đó như vậy.
Cái này gọi là sinh nghề tử nghiệp sao?
Giống như ngươi bán hủ tiếu cũng không có khách nhân vào hỏi thăm ăn phở bò đi, mà mỗi ngày đều đối mặt với nó.
Đã sư thúc không làm gì khác, Lý Thanh thở phào, nhìn sư thúc mến yêu nói. “Sư thúc quá khen! Có điều… Ta vừa thấy ngươi không cần dụng cụ hỗ trợ vẫn có thể ngự kiếm phi hành, có thể nhờ người chỉ điểm ta một chút?”
Hắn đã lễ độ hết mức có thể, biết rõ ngoài Lục Tiểu Sơn thì mấy cái đệ tử kia không có khả năng này, nhưng ngươi là môn chủ, ta nói “nhờ người” là lễ độ vô cùng, ý định vẫn là muốn ngươi trực tiếp chỉ điểm.
Không phải sao, vừa rồi chính miệng Chu Dũng nói chỉ điểm cho tân thủ, ngươi không thể làm khác đi.
Sư thúc, không ngại chia “xẻ” một chút chứ.
Lục Tiểu Sơn không nghĩ tới cái Lý Thanh này thẳng thắn quá mức, nhất thời tỏ ra ấp úng.
Ngự kiếm phi hành bằng kiếm khí, ừm, hắn luyện chỉ mất có mười ba năm.
Lê Thu Vũ ghét bỏ nhìn phía sau, dùng ánh mắt tấn công Lý Thanh.
Ngươi mới nhập môn mà thôi, đừng nói bỏ ta chuẩn bị đổi cái sư phó nha.