Anh ta không có nghĩ đến muốn đánh cô?
Chẳng lẽ anh ta không tức giận sao?
Cố Lan San một mặt vừa nghi ngờ, một mặt đi đánh giá Thịnh Thế, pháthiện vẻ mặt của anh ta từ bỏ vì đau đớn mà trở nên có chút vặn vẹo bênngoài, căn bản trong đáy mắt không có chút tức giận nào.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San ngây ngốc đứng trước mặt mình, nghĩ thầm, côgái này phát bệnh gì vậy? Nghe không hiểu anh *dđlqđ* nói cái gì sao?
Bình thường đối với anh thờ ơ không cảm xúc, anh tức đến hộc máu cũngchưa từng có nửa phần phản ứng, bây giờ ngược đãi, có phản ứng rồi,ngược lại đi theo không dứt anh làm đúng rồi!
Đúng vậy, Thịnh Thế cảm thấy thật sự cao hứng.
Trong lòng âm thầm cảm thấy mình có vẻ như rất hèn hạ, người khác đềumuốn vợ của mình đối với chính mình nghe lời, đúng vậy anh lại muốn CốLan San chống đối cùng mình, anh thật sự hèn hạ, chính là hiện tại anhcảm thấy được bản thân mình rất vui vẻ, hận không thể cứ như vậy hèn hạcả đời.
Thịnh Thế rất muốn một phiên mang theo cô tiến vào phòng tắm, nhưng anhlại đau đến không đứng lên được, chỉ có thể hung hăng bỏ tay Cố Lan Sanra, sau đó khom người ra khỏi phòng ngủ, đứng ở bên lan can, hướng vềphía quản gia phía dưới bắt đầu kêu to: “Quản gia, quản gia!”
Bà quản gia nghe được tiếng kêu của Thịnh Thế, vội vàng trả lời, chạylên lầu, Thịnh Thế đang cố gắng chống đỡ thân thể của mình, đứng thẳngtắp dậy, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nửa người duới lại đau đếnnỗi hít một ngụm khí, hai mắt anh nhắm lại, hít sâu một hơi, mới chỉ vào cửa phòng ngủ, thở hồng hộc nói: “Đi đi, nhanh đi vào, đưa cô ấy vàophòng tắm sấy cho khô tóc, sau đó nhớ đút cháo cho cô ấy ăn.”
Nói xong, Thịnh Thế liền xoay người đi, vào thư phòng bên cạnh, đóngcửa, ngay lập tức cởi quần áo của mình, cúi đầu, bắt đầu kiểm tra nửangười dưới của chính bản thân mình.