Nhắc đến tiệm lẩu, đôi mắt Triệu Đại Thành lập tức tỏa sáng: “Đi!”
Lúc Triệu Đại Thành tới đây, là ngồi xe ngựa. Bây giờ đi cùng Chu Thanh, liền để Chu Thanh cùng Chu Bình ngồi trong xe, hắn với với xa phu ngồi ở bên ngoài. Chu Thanh cũng không từ chối, mang theo Chu Bình lên xe.
Xe ngựa xuất phát, Chu Bình một mặt hưng phấn bốn phía toa xe.
“Đại tỷ, ta cũng muốn một chiếc xe ngựa như thế này a! Mùa đông ngồi ở bên trong, thật là ấm áp!”
Nói xong, Chu Bình lay lay cánh tay Chu Thanh: “Đại tỷ, chúng ta cũng mua một cái đi.”
Chu Thanh chọc cái trán của Chu Bình, cười mắng: “Đệ cũng không phải đi đâu xa, nhiều lắm là đi dạo trong thành một vòng, muốn xe ngựa làm gì? Đi bộ một chút để vận động, vận động cũng là một loại hưởng thụ a!”
“Ai nói ta không phải đi xa, qua mấy ngày nữa, thư viện trong thôn chúng ta không phải là cũng khai giảng sao? Đến lúc đó ta cũng phải đến tham dự chứ!”
Hơi ngừng lại, Chu Bình son sắt thề: “Lại nói, Chu Bình ta là loại người ham hưởng thụ như thế sao?”
Chu Thanh.. Bỗng nhiên phản ứng lại câu nói cuối cùng của thằng nhóc, nàng buồn cười vỗ vỗ đầu Chu Bình.
“Thật sự muốn sao?”
Chu Bình gật đầu, đáp: “Vâng.”
Chu Thanh liền nói: “Vậy để tỷ kể cho để nghe một câu chuyện. Có một ông Dê rừng trồng cải trắng bội thu, nên tìm bé thỏ trắng cùng thỏ đen đến giúp đỡ ông nhổ củ cải. Dẹp xong củ cải trắng phía sau núi, ông Dê liền tặng cho hai chú thỏ con một chút cải trắng. Bé Thỏ đen cầm cải trắng đi, còn thỏ trắng lại nói ‘ta không muốn cải trắng, người cho ta một ít hạt giống rau’. Đệ nói xem, vì sao bé thỏ trắng lại không muốn củ cải trắng mà muốn hạt giống rau?”
Chu Bình nghĩ nghĩ, đáp: “Có phải là bởi vì nó ngốc không?”
Chu Thanh..
“Đệ suy nghĩ đi, Thỏ đen cầm cải trắng đi, nó ăn xong là sẽ hết, còn bé Thỏ trắng muốn hạt giống rau, lại có thể tự mình trồng củ cải trắng, kết quả có gì khác biệt?”
Chu Bình lại nghiêm túc nghĩ nghĩ.
“Bé thỏ trắng không đợi được đến khi củ cải trắng mọc ra liền chết đói. Thỏ đen ăn xong củ cải của mình, vừa vặn thấy được củ cải của thỏ trắng thành thục, liền thu lấy, nuôi bản thân thành mập mạp.” (^0^)
Chu Thanh.. Ta có thể thổ huyết không? Phải! Ngươi nói có lý!
Chu Thanh hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười.
Chu Bình chớp chớp đôi mắt to đen láy, hỏi: “Đại tỷ, tỷ kể cố sự này, là muốn nói cho ta biết, trước tiên chúng ta có thể dùng xe ngựa của nhà Triệu thúc, chờ dùng hỏng rồi chúng ta lại mua sao? Ta cảm thấy, làm người không thể như vậy đâu.” (p/s: Cười chết tui)
Chu Thanh.. không thể cái đầu ngươi!
Xoa xoa trán, Chu Thanh nói: “Đến mai tỷ liền đi mua xe ngựa cho đệ!”
Chu Bình lập tức cười tươi rói.
“Đại tỷ, tỷ thật đúng là đại tỷ tốt nhất trên đời này, tiên nữ hạ phàm cũng không tốt được bằng đại tỷ a, người đẹp thiện tâm lại còn trắng trẻo, đại tỷ mua xe cho ta, về sau chắc chắn đại tỷ có thể lên như diều gặp gió.”
Chu Thanh.. Ta cám ơn ngươi a!
Hưng phấn đi qua, Chu Bình an tĩnh một hồi, lại nói: “Đại tỷ, hôm nay ta đánh người, ta còn tưởng rằng tỷ sẽ đánh ta.”
Nói xong, Chu Bình nhe răng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay Chu Thanh lắc lắc: “Ôi chao, người đẹp thiện tâm!”
Chu Thanh xoa xoa đầu Chu Bình. Sao nàng lại đánh Chu Bình chứ! Hồi nhỏ, lúc nàng bị người ta khi dễ, cũng hi vọng bản thân có thể có được dũng khí như Chu Bình đến mức nào a. Bạo lực học đường, cho tới bây giờ cũng chưa hề dừng lại a. Từ cổ chí kim đều thế.
Lúc đó nghe thấy Chu Bình nói, những học sinh kia muốn cởi quần của nó, treo nó lên cây, cảm giác phẫn nộ trong lòng kia..
Đó là lúc nàng học tiểu học. Bạn cùng bàn của nàng, là một đứa bé trai lưu manh vô lại. Vào lúc nàng làm bài tập hắn sẽ đột nhiên ném một con côn trùng xuống trước mặt nàng, thấy nàng bị dọa đến thét lên, hắn liền bật cười ha ha.
Lúc nàng đang uống nước, hắn sẽ thừa dịp nàng không chú ý dội lên nước mặt nàng, nhìn nàng sặc nước ho khan mà phun ra, bật cười ha ha.
Hắn sẽ đổ cả bình mực bút máy vào trong cặp sách của nàng, nhìn nàng tức đến hổn hển, hắn bật cười ha ha.
Nàng từng tố cáo với thầy giáo, thầy giáo cũng chỉ thờ ơ không đau, không nhột phê bình hắn một câu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Thậm chí còn không đổi chỗ ngồi cho nàng.
Có một lần nàng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của thầy giáo với một giáo viên khác: Dù sao cũng phải có người ngồi cùng bàn với thằng nhóc kia a, đổi tới đổi lui, vạn nhất trúng phải học sinh nào có bối cảnh cứng rắn, phụ huynh tìm tới không phải là phiền phức rồi sao.